Ca Thần Chi Luyến

Chương 9-1: Thượng




Lúc ra khỏi quán nhạc khí, trời cũng sắp tối. Chúng ta đến trước một khách điếm nổi tiếng nhất Hàng Châu là Bát Bảo lâu (không cần phải nói, lại là sản nghiệp của Âu gia, cũng là cái kiểu đãi ngộ khách quý như trước) hưởng thụ một chút bữa tối mỹ vị phong phú, sau lại biết được, hôm nay lễ Đăng Sắc nổi tiếng, bên cạnh Tây Hồ sẽ có rất nhiều người đi đoán đèn. Ta hứng thú tăng cao, lôi kéo bọn họ nhắm thẳng Tây Hồ chạy đến. Sau khi giải hơn hai mươi cái đèn đố, ta rốt cục mất hứng, đoán mấy câu đó? Quả thực sỉ nhục chỉ số thông minh của ta!! Lúc sau, ta nghĩ có lẽ còn có một chỗ vui chơi, là............

“Không đồng ý đi!!!” Mắt đào hoa cùng Băng sơn nam nghe xong đề nghị của ta thì đột nhiên cùng nhau nổi bão. Ta cũng không cam chịu yếu thế, “Ta chính là muốn đi!! Thế nào?!!” Mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, đến khi mấy người ở chung quang bu lại xem có chuyện gì thì bọn họ rốt cục cũng chịu thỏa hiệp.

Vì thế, đoàn người chúng ta đi đến kỹ viện nổi tiếng nhất Hàng Châu – Nghi Xuân viện. Thuận tiện nói luôn, đối diện với nó là Thúy Hương các, nơi có cái nữ tử chơi thuyền ở Tây Hồ còn đánh đàn ca hát lúc trước.

Tú bà vừa thấy áo quần chúng ta không tầm thường, tuy rằng đeo mặt nạ có chút kỳ quái, nhưng có tiền là được thôi ~~ lập tức đón chào. Ai ngờ, vừa thấy đến Mắt đào hoa liền lập tức hô lớn: “Ôi!! Ngươi xem ai vậy tới rồi!! Nguyên lai là Âu đại thiếu gia của chúng ta a ~~~~~ các con ơi!!! Khách quý đến cửa kìa ~~!! Mau ra đây nghênh đón a ~~~~~~”

Mắt đào hoa thấy giả vờ không được nữa, mới cởi mặt nạ, ảo não nói với tú bà: “Trương mụ mụ a ~ mắt bà sao cứ tinh tường như vậy a ~~ ta cải trang thành như vậy mà sao bà vẫn biết sao???!!” Tú bà còn tưởng rằng Mắt đào hoa đang khen ngợi, cười nói: “Ôi ~~ ngài còn nói như vậy a!! Ngài đã là khách quen của Nghi Xuân viện chúng ta, lại còn là khách quý, chính là hóa thành tro ta cũng nhận rõ a ~~” Hừ! Ta xem là hóa thành tro cũng nhận rõ bạc của hắn chứ!! Không biết vì cái gì? Ta chính là rất không thích!!!!!

Nhìn thấy Mắt đào hoa trong nháy mắt đã bị một đám nữ nhân son phấn đầy mình vây quanh, ta rốt cục nhịn không được!! “Ê!!!! Lão bản!!!!! Ta cũng khách nhân vậy!!!!! Ngươi sao lại chậm trễ ta như vậy???????!!!!! Ngươi có ý tứ gì!!?????!!!!!!”

Âm thanh của ta phỏng chừng cả kỹ viện đều nghe được. Cảnh tượng huyên náo an tĩnh lại một chút, mọi người còn chưa hoàn hồn, tú bà đã cúi đầu khom lưng vọt lên.”Vị công tử này a ~~ ha ha ~~ ngài xem này, ta già nên hồ đồ rồi ~~ ngài đại nhân đại lượng a ~~ đừng để ở trong lòng, như vậy đi, chi phí hôm nay, ta sẽ không lấy tiền rượu của ngài, thế nào?? Ngài xin bớt giận, xin bớt giận.”

“Tiền rượu? Ngươi cho là đại gia ta không trả nổi tiền rượu có phải hay không a ~~ a??” Ta lại đảm đương vai diễn ác bá.

Lúc này, Mắt đào hoa rốt cục cũng thoát ra khỏi lũ son phấn. Hắn bắt lấy thời cơ liền hỏi ta: “Thân ái, ngươi mất hứng sao, vậy chúng ta trở về đi ~ đi nơi khác nha?” Nói xong liền cầm lấy tay của ta kéo đi. Thế nào? Như vậy là không muốn cho người ta biết ngươi có bao nhiêu chuyện tình phong lưu à?? Ta càng muốn ở lại!!!

Ta vừa định lên tiếng, nào biết phản ứng của tú bá so với ta còn nhanh, “Ai nha!! Ta thật sự là cẩu mắt mù! Cư nhiên có mắt như mù! Các vị đây thì ra là đến cùng Âu công tử a ~~!!! Lão đây thật không phải a ~~ đến đến đến ~~ Các con ơi! ~ mau tới cho các vị đại gia bớt giận ~~~~”

Vì thế, trong hỗn loạn, chúng ta bị đưa vào một gian phòng tốt nhất trên lầu, tú bà kêu mấy người nghe nói đều là thẻ đỏ của Nghi Xuân viện đến hầu hạ chúng ta, chính bà ta cũng ở lại tự mình hầu chuyện các vị đại tài chủ đây. Chỉ thấy bà ta một bên rót rượu cho chúng ta, một bên hỏi thăm ta cùng Băng sơn nam, ta lười biếng đem các vấn đề đều quăng cho Mắt đào hoa, mà Băng sơn nam đã sớm biểu diễn con rối đầu gỗ, dù các nàng khiêu khích như thế nào thì vẫn ngồi đó mà trong lòng vẫn không loạn. Âu Hải tựa hồ đã sớm quen thuộc với môi trường xung quanh, mừng rỡ tiêu thụ mỹ nhân, Lí An (chính là ẻo lả) lại như chim sợ cành cong, như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Mắt đào hoa thì một bên đối phó có lệ với mấy nữ nhân giởi trò với hắn, một bên thỉnh thoảng hướng nhìn ta, như là muốn giải thích cái gì đó, hừ!! Ta không thèm để ý tới hắn!! Cầm lấy chén rượu trước mắt, một ly một ly mạnh mẽ hướng vào trong bụng!!

“Âu công tử, ngài tới rồi mà cư nhiên cũng không nói với người ta một tiếng, thật vô tình a ~~!” Một âm thanh nũng nịu truyền đến, quả thực là mê hoặc lòng người, sau đó một cái nữ tử diện mạo thập phần diễm lệ đi vào.

“Ai nha ~~! Nữ nhi a ~ ngươi tới rồi ~! Khách nhân người ta đều muốn hết kiên nhẫn rồi đó~~”  Đồ khoác lác!!!!

“Mụ mụ ~ này cũng không nên trách ta a ~~ thật sự là khách nhân bên kia quấn quít lấy nữ nhi không buông ra a ~ bằng không, nữ nhi đã sớm đến đây.” Hồ ly tinh!!!!

“Nga ha hả ~~ Dạ công tử, Chu công tử, các ngài là lần đầu tiên đến đây, đến, ta giới thiệu với nhị vị một chút, vị này a ~ chính là hoa khôi của Nghi Xuân viện chúng ta, gọi là Xuân Hương. Thế nào? Rất đẹp phải không?” Tú bà nói giống như là đang hiến tặng vật quý. Tuy là tự giới thiệu với ta cùng Băng sơn nam, nhưng ngươi xem con hồ ly tinh kia kìa!! Nàng lại liếc mắt đưa tình với Mắt đào hoa, còn phóng điện nữa chứ!!!??

Ta bốc cháy, “Hừ!! Đây là hoa khôi??? Tiêu chuẩn của các ngươi có phải hay không ‘ rất ’ thấp?”

Khuôn mặt của tú bà hiển nhiên có chút lúng túng, bà ta nhìn Băng sơn nam bên kia, hy vọng vãn hồi đôi chút. Ai ngờ, Băng sơn nam chính là lạnh lùng lướt mắt nhìn con hồ ly tinh kia, rồi tiếp tục đóng vai đầu gỗ.

Lúc này hồ ly tinh càng giận, “Vị khách quan này, nói thế nào đi nữa, ta cũng là kỹ nữ nổi tiếng số một thành Hàng Châu, tìm khắp Hàng Châu cũng không có người đẹp hơn ta, ngài là nói đùa có phải không?”

Ngươi đẹp? Khặc!! Ta so với ngươi đẹp hơn!! Nghĩ thế, ta liền cởi mặt nạ trên mặt xuống.

Quả nhiên, trong phòng chỉ còn tiếng hít không khí.

“Ngươi nói, ta là đang nói đùa sao?” Ta khinh miệt nói với con hồ ly.

Nàng không biết nên trả lời như thế nào, vừa ghen tỵ cắn môi, vừa thẹn phẫn đứng im.

Lúc này, một nha hoàn chạy vào, đối hồ ly tinh nói: “Xuân Hương tỷ, đến lúc biểu diễn rồi. Người mau xuống đi!”

Nếu bình thường, tú bà đã sớm đem cái nha hoàn lỗ mãng này đuổi ra ngoài, nhưng hôm nay lại đặc biệt cảm tạ nàng. Bà ta nói với chúng ta: “Các vị, thật có lỗi a ~ Xuân Hương mỗi buổi tối đều ở đại sảnh đàn một khúc tỳ bà cho mọi người, cho nên thứ lỗi không thể tiếp được. Xuân Hương còn không mau đi xuống??”

“Vâng, mụ mụ.” Hồ ly tinh căm giận lui xuống. Chỉ chốc lát, nàng lại xuất hiện, phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tai như sấm.

“Hừ!!! Không phải là đàn tỳ bà sao? Ta cũng biết!!”

“Phải không? Nhìn không ra công tử biết a ~ xem ra ngài còn có thể cùng Xuân Hương chúng ta luận bàn cầm nghệ một chút. Xuân Hương chính là học hơn mười năm đó! Không biết công tử ngài đây......”

Ta nâng cằm nói: “Mười ngày!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.