Cá Ở Trong Nồi

Chương 23: 23: Các Cô




Edit: SodaSora

Mạnh Giản có chút kích động rời đi, ngay từ đầu cô quả thật rất kính trọng Chu Huệ vì cô ấy là chị gái của Chu Chiêu, về sau tiếp xúc thì cô lại càng rất thưởng thức và yêu thích tính cách của Chu Huệ.

Nhưng vì cái gì mà cô ấy lại đi điều tra cô? Thương nhân chỉ cần có lợi ích thì đều không từ thủ đoạn gì sao? Mạnh Giản có chút buồn bực, rốt cuộc thì trước đây Mạnh Giản cũng rất nguyện ý kết giao cùng Chu Huệ, hơn nữa Chu Huệ cũng dạy cho cô rất nhiều điều giống như một người chị lớn vậy.

Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy thất vọng.

Còn chưa đến được trạm xe buýt, Mạnh Giản đã nhận được điện thoại của Hà Kỳ.

"Có chuyện gì à? Sao lại rảnh rỗi gọi điện cho tớ vậy?" Mạnh Giản có chút kinh ngạc.

Hà Kỳ vẫn luôn là người nổi tiếng nhất trong ký túc xá của họ, bất kể là ở hội sinh viên hay nhóm chị em.

Cô hoạt bát, chu đáo và vui vẻ, lại thêm lớn lên xinh đẹp, so với Mạnh Giản trong khoa thì cô ấy nổi tiếng hơn nhiều!

"Muốn tớ cùng cậu đi phỏng vấn? Ở đâu?" Mạnh Giản nghi hoặc hỏi.

"Ở thành phố lân cận, mất bốn mươi phút đi tàu.

Tớ hỏi xung quanh nhưng không có ai rảnh rỗi, cậu là người duy nhất có thể đi cùng tớ! Đi cùng đi mà, tớ đi một mình không an toàn, cậu đi cùng tớ đi!" Hà Kỳ có chút sốt ruột, cô biết gần đây Mạnh Giản rất nổi tiếng, danh tiếng cũng khác so với trước đây, cô thật sự rất sợ mình sẽ bị từ chối.

"Được rồi, vậy tớ..."

"Cậu chỉ cần tới là được, tớ đã ở ga tàu rồi, cậu có thể trực tiếp đến đây!"

Mạnh Giản đồng ý với cô là sẽ đến nhà ga, rồi gọi điện thoại cho Chu Minh Thân nói đêm nay có lẽ cô sẽ không trở lại.

Anh không nói gì, đoán chừng là anh đang rất bận, không rảnh quan tâm đ ến cô.

Mạnh Giản vội vàng bắt taxi đến ga tàu, Hà Kỳ đứng vẫy tay từ xa, thúc giục cô nhanh nhanh đi mua vé.

"Đừng gấp như vậy chứ..

khi nào thì phỏng vấn?" Mạnh Giản bị cô đẩy về phía trước.

"Sáng sớm ngày mai."

Mạnh Giản nói: "Vẫn còn sớm, cậu yên tâm đi.

Hiện tại cũng không phải mùa cao điểm, sẽ không hết vé đâu!"

Không ngoài dự đoán, toàn bộ toa tàu đều còn rất nhiều ghế trống, cả toa căn bản không đến vài người.

Mạnh Giản đang định hỏi xem Hà Kỳ phỏng vấn công việc ở công ty nào, chỉ trong nháy mắt, cô đã dựa người vào lưng ghế ngủ mất.

Mạnh Giản thở dài, lấy áo khoác trong ba lô đắp lên cho cô.

Hà Kỳ quay đầu đi, nước mắt chảy xuống cổ áo.

Mạnh Giản cúi đầu xem điện thoại, cũng không chú ý tới.

Mạnh Giản đã lên hot search được một thời gian nhưng vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Chẳng trách Chu Huệ lại muốn ký hợp đồng với cô như vậy, có lẽ giá trị thương mại của cô quả thực không tồi.

Hiện tại cô là một nhân vật truyền kỳ của thành phố B, lại còn là một tay đua xe chuyên nghiệp, có một khuôn mặt mà nếu ném vào giới giải trí cũng sẽ trở thành người nổi bật, dáng người nóng bỏng không giống với phụ nữ phương Đông.

Có được bao nhiêu cơ hội để gặp được một hạt giống tiềm năng như vậy chứ? Hơn nữa với thực lực của Chu gia, Chu Huệ muốn hưởng loại tài nguyên nào mà chẳng được, chỉ cần một cái gật đầu của Mạnh Giản, chẳng lẽ cô còn cách việc đếm tiền mệt nghỉ còn xa sao?

Mạnh Giản chống cằm nhìn hàng cây lướt qua ngoài cửa sổ, quả thật cô rất muốn tiền, nhưng chỉ có hai thứ cô coi trọng hơn tiền, một là Mạnh Sanh, hai là tự do.

Tuy rằng không có tiền không có địa vị thì đòi gì tự do, nhưng Mạnh Giản vẫn luôn không ngừng tìm kiếm tự do trong hoàn cảnh đó, dù chỉ rất nhỏ thôi, nhưng cô vẫn muốn được làm chính mình!

Hà Kỳ đã sớm đặt khách sạn qua mạng và hai người liền tới đó ngay sau khi xuống tàu.

Mạnh Giản suy nghĩ toàn bộ những chuyện mình làm gần đây, đều cảm thấy không có gì không ổn.

Trên đường đàn anh Chiêm còn gọi cho cô một cuộc điện thoại hỏi về tình hình của cô, Mạnh Giản cười cười trả lời lại, bảo rằng cô vẫn ổn, anh không cần lo lắng.

Khách sạn mà Hà Kỳ đặt khá tốt, về cơ bản thì nó cũng khá tốt đối với sinh viên bọn họ.

Không thể so sánh được với khách sạn mà Chu Chiêu đặt lúc ở Hồng Kông, nhưng đây mới đúng là đời thật!

"Tớ chưa mua gì cả! Cậu có muốn đi ăn chút gì đó rồi đi mua ít đồ không?" Mạnh Giản kéo bức màn ra, bên ngoài đã chạng vạng rồi.

"Tớ đang mang thai"

Mạnh Giản lảo đảo xuýt chút nữa thì đem rèm kéo mạnh xuống, cô nắm chặt một góc rèm, không thể tin được quay đầu lại nhìn Hà Kỳ.

"Cậu nói lại lần nữa xem?"

Hà Kỳ ngồi trên giường, hiển nhiên bình tĩnh hơn Mạnh Giản rất nhiều.

Cô nhìn Mạnh Giản nói: "Không có cuộc phỏng vấn nào cả, tớ đang mang thai, tớ không dám phá thai ở thành phố B, tớ muốn đến nơi này để làm phẫu thuật!"

Tay Mạnh Giản chống lên tường, đầu có chút trống rỗng, sắc mặt cô cực kỳ không tốt.

"Là của ai? Là cậu tự nguyện hay bị người khác làm..." Mạnh Giản cắn môi, không thốt ra được hai từ này.

Hà Kỳ cười nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy? Là anh tình tôi nguyện, không có bị cưỡng ép, là tớ cam tâm tình nguyện!"

Sắc mặt Mạnh Giản tái nhợt, cô nói: "Cậu biết bản thân đang làm cái gì không? Cậu không nghĩ xem nếu cậu thích anh ta, muốn quan hệ cùng anh ta thì tại sao không bảo vệ tốt chính mình! Hiện tại thì thế nào? Nếu là anh tình tôi nguyện thì vì cái gì lại còn lén lút lừa tớ đến đây? Hà Kỳ, cậu không còn là trẻ con nữa, cậu đã là người trưởng thành rồi! Cậu không biết việc phá thai tổn hại đến cơ thể nhiều như thế nào sao? Cậu có biết đây chính là một hình thức giết người trá hình không? Đó là con của cậu!"

Hà Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Giản: "Cậu muốn tớ sinh nó ra sao?"

Mạnh Giản lắc đầu, cô đi đến trước mặt Hà Kỳ, nói: "Tớ muốn cậu suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định làm điều gì, không cần chỉ vì những lời nói ngon ngọt của đàn ông mà đưa ra quyết định!"

"Tôi đã làm rồi!" Hà Kỳ đột nhiên đứng dậy, cô nhìn thẳng Mạnh Giản: "Cậu đây là đang muốn dạy dỗ tôi sao? Ngay cả cậu cũng muốn coi thường tôi sao? Các người đều là người đơn thuần tốt đẹp, còn chỉ có tôi là thấp kém!" Hà Kỳ đá mạnh chiếc ghế, rơi xuống thảm phát ra âm thanh trầm đục.

Hà Kỳ có chút tuyệt vọng, ánh mắt không biết phải làm sao cùng nỗi tuyệt vọng, giống như đã bị bức đến đứng ngay trên vách đá, dù có nhảy xuống hay không thì cũng đều là một cảm giác rất tồi tệ.

Mạnh Giản bình tĩnh nhìn cô đá chiếc ghế, đứng cách cô một bước: "Tớ không dạy đời cậu, cũng không khinh thường cậu, tớ chỉ mong cậu suy nghĩ như một người trưởng thành mà thôi.

Nếu cậu đã quyết định phá đi cái thai thì hẳn cậu cũng đã chuẩn bị rồi? Bệnh viện nào? Danh tiếng có tốt không? Cậu đã chuẩn bị đủ tiền chưa?"

Hà Kỳ ngẩng cổ, đôi mắt đỏ hoe, cứng cổ nói: "Không cần cậu quản!"

Mạnh Giản mỉm cười: "Không cần tớ thì gọi tớ tới đây làm gì?"

Hà Kỳ đập đập vào giường, tức giận nói: "Vậy thì cậu có thể đi ngay bây giờ!"

Mạnh Giản đi đến trước mặt cô, tay đặt lên vai cô, từ trên cao nhìn xuống nói: "Chúng ta là bạn tốt, tớ sẽ tức giận với cậu cũng sẽ không ủng hộ cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không khinh thường cậu."

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Hà Kỳ lau nước mắt, quay đầu đi, "Không cần cậu ở đây nói lời ngon ngọt, tớ chỉ là một đứa có đầu óc ngu ngốc, cũng không cần cậu phải an ủi!"

Mạnh Giản nhìn cô một cái, không khỏi thở dài, nhấc chân xách bình nước nóng vào phòng tắm, rửa sạch bình nước nóng, đổ thêm nước rồi cắm điện chờ sôi.

"Đừng tức giận, phá thai vốn dĩ là một việc rất tổn hại cơ thể, cậu còn không lo bảo dưỡng cơ thể cho thật tốt thì về sau không sợ cơ thể nhanh lão hóa đi à?"

Hà Kỳ nằm trên giường không thèm để ý đến cô, mặc kệ cô ở bên kia bận tới bận lui.

Mạnh Giản ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, trở về nói: "Ngày mai đến bệnh viện số 1 làm"

Hà Kỳ sửng sốt nói: "Có thể gặp phải người quen không?"

Mạnh Giản cười lạnh: "Cậu còn nghĩ có thêm người nào ngu ngốc như cậu à?"

Hà Kỳ ngồi dậy trừng mắt nhìn cô: "Không nói mấy lời này thì cậu sẽ chết à?"

Mạnh Giản xoa tóc cô: "Ngốc một lần là đủ rồi, về sau phải bảo vệ tốt chính mình!"

Nước mắt của Hà Kỳ liền liên tục chảy ra, Mạnh Giản ném cho cô bịch khăn giấy.

"Có phải cậu cảm thấy tớ rất ngốc không?" Hà Kỳ khóc nói, "Tớ cứ vậy tin tưởng lời nói của một tên đàn ông để rồi bị lừa lên giường, anh ta dỗ dành tớ tớ liền tin tưởng, lại còn thích thú.

Hiện tại nhìn xem cái gì gọi là mãi mãi, chết tiệt mãi mãi con mẹ nó!"

Mạnh Giản im lặng, Chu Minh Thân không cần dỗ dành gì cô cũng tự mình khuất phục trước anh.

Còn tốt, anh ít ra cũng không lừa gạt cô, vẫn nhớ đeo bao cao su.

"Tớ thật sự cho rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm, còn vô cùng cao hứng mà nói với anh ta rằng mình đang mang thai, nhưng anh ta thì sao? Một câu chịu trách nhiệm cũng không dám nói, mẹ nó đồ hèn nhát!" Hà Kỳ khóc rống lên, hung hăng đấm lên nệm, "Bà đây cả đời này cũng sẽ nhớ kĩ biểu tình trên khuôn mặt hắn ta lúc đó, so với quỷ thì có gì khác nhau! Tên khốn nạn dám ngủ không dám phụ trách, bà đây đúng là mắt chó mù tám đời mới coi trọng một tên lòng lang dạ sói như vậy! Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú!"

Mạnh Giản nghe cô mắng cũng không đáp lời, có mắng người theo cô hay không cũng không sao, chỉ là lúc này cô cần một người sẵn sàng nghe những lời mà cô phát ti3t là tốt rồi.

Hà Kỳ mắng anh ta gần như cả đêm, từ công kích cá nhân cho đến tổ tông mười tám đời, thậm chí còn rủa anh ta sớm tuyệt tự.

Mạnh Giản gối lên cánh tay nằm lẳng lặng nghe cô mắng người ở bên cạnh.

Chàng trai kia Mạnh Giản cũng đã từng gặp qua, là đàn anh khoa máy tính, bề ngoài lịch sự văn nhã, ngày thường nhìn thấy Mạnh Giản còn chủ động chào hỏi, nếu chạm mặt ở căn tin cũng chủ động giúp Mạnh Giản xếp hàng.

Chỉ là không ngờ tới, anh ta ngay cả lá gan đưa Hà Kỳ đi phá thai cũng không có, chỉ chuyển cho cô một số tiền liền tắt máy biến mất tăm.

Hà Kỳ đương nhiên sẽ không dám bất chấp mọi thứ mà đi tìm người, chính cô cũng đã làm sai thì sao còn dám lớn tiếng tìm người chứ? Chỉ có thể nuốt một bụng đắng.

Cô không dám nói cho người khác biết, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Mạnh Giản đáng tin cậy, miệng lưỡi tuy có chút sắc bén, nhưng suy nghĩ của cô so với những người khác thì sâu sắc hơn nhiều, Mạnh Giản chính là sự lựa chọn tốt nhất!

Hà Kỳ chọn Mạnh Giản là chính xác, ít nhất cô cũng không phải chịu thêm những nỗi đau khác từ bên ngoài nữa.

Ngày hôm sau cô được đưa đi phẫu thuật, cửa phòng mổ vừa mở ra, Mạnh Giản đã chạy ngay tới, sắc mặt Hà Kỳ tái nhợt không còn chút huyết sắc, cô nằm bất động trên giường rơi lệ, Mạnh Giản nắm chặt tay cô cùng y tá đưa cô đến phòng bệnh.

Bác sĩ nói: "Cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng về sau phải chú ý bảo dưỡng cơ thể.

Cô gái nhỏ về sau phải nghĩ kỹ, tuổi còn trẻ như vậy, xem chừng cháu cũng không dám báo cho người nhà biết.

Về sau phải bảo vệ tốt chính mình, đừng làm ba mẹ đau lòng.

Còn có, rút kinh nghiệm từ lần này, về sau phải có biện pháp cho tốt!"

Mạnh Giản một bên lắng nghe những việc cần chú ý, một bên gắt gao nắm tay Hà Kỳ an ủi cô.

Mạnh Giản mang khẩu trang nên cũng không có ai nhận ra cô, ở bệnh viện, mang khẩu gặp bệnh nhân cũng là một loại thể hiện sự tôn trọng.

Ngay khi y tá cùng bác sĩ rời đi, Hà Kỳ liền khóc lớn.

Mạnh Giản ngồi trên ghế ở bên cạnh, im lặng để cô siết chặt lấy tay mình khóc lớn.

Nếu như phá thai trước đây chỉ đơn giản là một cái quyết định của Hà Kỳ, thì bây giờ cô đã chân thật cảm nhận được.

Cô đau đến mức túa mồ hôi lạnh, cuộn tròn cơ thể nắm chặt lấy Mạnh Giản khóc, cô đang hối hận.

Và trong mắt Mạnh Giản, cô nhìn thấy nỗi đau đớn lớn nhất của một người phụ nữ.

Mạnh Giản quay người rơi nước mắt, họ năm nay chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu nhưng đã bị một tầng mây đen bao phủ.

Trải qua một chuyện không thể chịu được như vậy, về sau cuộc sống của Hà Kỳ sẽ rất khó khăn so với những người phụ nữ bình thường khác, ít nhất thì cô phải tự mình vượt qua chuyện này trước đã...

"Tớ rất hận hắn ta!" Hà Kỳ nắm tay Mạnh Giản, giờ khắc này tất cả hận ý cứ giống như đống dây leo không ngừng sinh trưởng quấn lấy toàn thân cô.

Mạnh Giản giơ tay muốn bóp morphine(1) để cô đỡ đau, nhưng Hà Kỳ đã ngăn cô lại.

"Tớ phải nhớ cho thật kĩ hôm nay chính mình đã phải chật vật và đau khổ đến thế nào..."

Mạnh Giản đau lòng cho cô: "Có ích gì chứ? Làm vậy chỉ khiến bản thân cậu đau hơn mà thôi...!"

"Tớ sẽ không bỏ qua cho hắn...!Tớ có chết cũng sẽ không tha cho hắn!" Hai mắt Hà Kỳ đỏ bừng, trên trán nổi lên gân xanh, khuôn mặt đỏ lên đến mức bất thường, biểu cảm dữ tợn.

Mạnh Giản cúi người xuống lau mồ hôi trên trán, cô nói: "Người yêu cậu thì chỉ cần cậu ngã nhẹ một cái cũng khiến họ đau lòng không thôi, người không yêu cậu thì dù cậu có chết đi, thì bọn họ cũng sẽ chẳng để cho cậu một giọt nước mắt nào.

Tương tự, người cậu ghét sẽ không vì sự thù hận của cậu mà cảm thấy áy náy hay tội lỗi, ngược lại người cậu yêu sẽ vì cậu mà cảm thấy không đáng, không đáng vì cậu cả dành thời gian cả một đời để hận một người...!Hà Kỳ, chúng ta còn trẻ, không cần lãng phí tuổi trẻ của mình chỉ để căm ghét một người...!Cuộc sống của chúng ta bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu!"

Gương mặt Hà Kỳ đầy nước mắt, cô nắm chặt tay Mạnh Giản, trong ánh mắt đều chứa tia thù hận, cô thất thanh khóc lớn: "Tiểu Giản, tớ không cam lòng! Tớ nằm trên bàn mổ lạnh băng, máy móc xuyên vào cơ thể tớ, cắt khoét đứa con đầu lòng của tớ...!Tớ bất lực nhìn nó được đưa ra khỏi cơ thể mình, tớ không thể giữ được nó, cũng không dám giữ nó! Nhưng tên chết tiệt kia ở đâu? Hắn ta châm lửa rồi cứ vậy rời đi, để lại tớ ở đây chịu khổ! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!"

Mạnh Giản biết hiện tại Hà Kỳ chỉ đang có những loại suy nghĩ cực đoan cho nên cũng không cố gắng khuyên nhủ nữa.

Cô cũng không phải Hà Kỳ, vĩnh viễn cô cũng không thể hiểu được những thống khổ mà Hà Kỳ phải chịu.

Cô tận mắt nhìn thấy, nhưng không có nghĩa là cô có thể đồng cảm như bản thân mình cũng ở tình huống đó.

(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)

Mạnh Giản trả không ít tiền mới có thể đổi lấy một phòng bệnh tương đối an tĩnh, cô chạy đôn chạy đáo làm đủ loại thủ tục, vừa phải tìm hiểu hỏi thăm những điều cấm kỵ khi vừa phá thai để mua bữa tối cho Hà Kỳ.

Chu Minh Thân giữa chừng có gọi hai cuộc điện thoại nhưng đều bị cô tắt ngang, cô hiện tại không có tâm trạng để đối phó với anh.

Bởi vì vừa phẫu thuật nên chỉ có thể ăn được đồ lỏng, Mạnh Giản tìm một nhà hàng có hương vị nổi tiếng mua một phần cơm cho người ở cữ, còn bản thân thì tùy tiện ăn một chén mì.

Hà Kỳ ăn không được mấy miếng thì ngừng, đẩy hộp cơm ra rồi nằm xuống.

Mạnh Giản nằm ở giường bệnh bên cạnh, giống Hà Kỳ cùng nhau nằm.

Hà Kỳ nghiêng đầu cười, ảm đạm đáng thương nói: "Ngay cả cậu cũng đặt mình vào hoàn cảnh của tớ, nghĩ cho tớ.

Vậy còn anh ta đâu? Hiện tại anh ta đang ở đâu chứ..."

Mạnh Giản nằm im, cả cơ thể cứng đờ, cô lật người nói: "Đừng nghĩ nữa, cơ thể của cậu quan trọng hơn tên đàn ông đó nhiều, nếu cậu không muốn không thể sinh con vì những ảnh hưởng xấu do lần phá thai này, thì cố gắng tìm cách bù đắp đi!"

Hà Kỳ nghiêng người cuộn tròn thân mình, nói: "Sẽ còn có người muốn tớ sao?" Một người con gái đã từng trải qua việc phá thai, điều đó đại biểu cho điều gì? Không tự trọng, thiếu suy nghĩ, không thuần khiết....

Mạnh Giản hừ nhẹ một cái, "Làm gì có ai chưa từng phạm sai lầm? Huống hồ đều là người trưởng thành, nếu có một người đàn ông chỉ vì chuyện này mà khinh thường cậu, không cần cậu, thì chúc mừng cậu, ít nhất cậu cũng không cần tốn sức giám định tra nam"

Hà Kỳ mỉm cười, cô nhìn sườn mặt mỹ lệ của Mạnh Giản trong bóng đêm, ánh mắt chân thành nói: "Có cậu thật tốt..."

Mạnh Giản nhắm hai mắt, nói: "Tớ cũng vậy!"

* Chú thích:

(1) Morphine: là một loại thuốc giảm đau thuộc họ thuốc phiện được tìm thấy tự nhiên trong một số thực vật và động vật, bao gồm cả con người.

Morphine tác động trực tiếp lên hệ thần kinh trung ương để giảm cảm giác đau.

Nó có thể được dùng để điều trị cho cả đau cấp tính và đau mãn tính

Tuần này dl khá nhiều nên t sẽ tranh thủ edit đăng chương cho mí pà...!mong mí pà sẽ tiếp tục ủng hộ t nha:3

Đừng quên vote + tương tác với t nè

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.