Bưu Kiện

Quyển 1 - Chương 2




Từ một khắc Nam Cung Dật vào Trung học M chính là nhân vật phong vân, là đối tượng nhân tài mà trường học tỉ mỉ bồi dưỡng, “con nhà người ta” trong truyền thuyết, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai cùng tính cách như ánh mặt trời của anh trở thành hotboy của Trung M, thư tình nhận được cũng là nhiều đến mức đếm không xuể, mà mỗi lúc như vậy, bạn học Đỗ Noãn Thấm trở thành trạm thu thư tình của Nam Cung Dật, mỗi lần nhận được thư tỏ tình đều trực tiếp ném cho cô, còn không quên dùng giọng điệu bá đạo tổng tài nói một câu: “Cậu xử lý đi.” Khí thế kia cũng là soái khí vô cùng. Tôi xử lý cậu cũng kém không nhiều lắm! Đỗ Noãn Thấm nhìn thư trong tay, cô cũng không phải trạm thư tình rác rưởi, làm cô ngột ngạt à? Hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thậm chí có nữ sinh từ lớp khác chạy đến lớp 12(7) trực tiếp tỏ tình, khi người ta đang thâm tình nói ra tình yêu của chính mình, thiếu gia không hiểu phong tình này trực tiếp hơi hơi mỉm cười với người tỏ tidnh sau đó kéo tấm chắn bên người: “Đỗ Noãn Thấm, một ngày dong dong dài dài! Cậu ở lại đây luôn đi! Về nhà!” Xác theo cặp sách của cô rồi đi ra ngoài. Được, bạn học Đỗ Noãn Thấm vô tội lại bị dùng làm súng, mỗi lần Nam Cung Dật được thổ lộ Đỗ Noãn Thấm “vừa lúc” ở bên người, mà lại “vừa lúc” bị anh coi là bao phòng ngự, cho nên bọn họ “vừa lúc” bị mọi người coi là người yêu, mà cả hai người không phản đối cũng không thừa nhận chuyện này.

Anh lần này đại diện cho trường học tham gia huấn luyện Olympic Toán một tháng, sau khi kết thúc trực tiếp đi đến thành phố A tham gia thi đấu, nếu đoạt giải, điều này sẽ giúp anh một tay vào cuộc đời của mình, Đô Noãn Thấm nghe thấy tin tức còn vui vẻ hơn mình đạt top 1, trước khi Nam Cung Dật nhập doanh* cô còn đồng ý với Nam Cung Dật sẽ đưa quà cho anh.

(*: Vào doanh trại)

Nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi như vậy, Đỗ Noãn Thấm vì muốn cổ vũ cho Nam Cung Dật, còn tìm cớ lặng lẽ đi ra ngoài mua quà tặng cho anh, những quà còn chưa đưa đến tay, lại nghe thấy một tin tức sét đánh giữa trời quang. Cùng tham gia với anh là học bá mỹ nữ Triệu Hân Di cùng lớp, tên nhóc này, điều này chọc vào tim cô. Toàn trường có ai không biết Triệu Hân Di tài mạo song toàn thích Nam Cung Dật anh tuấn tiêu sái, tài hoa hơn người, đặc biệt là trong thời gian này việc hai người chuẩn bị nhập doanh, mỗi ngày có đôi có cặp đi tới đi lui trong văn phòng giáo viên, vì thế đã bị đồn là “Nam Cung Dật có người mới ném nay tiểu thanh mai” vừa nói, còn bị toàn trường truyền là CP top 1, thậm chí diễn đàn trường học còn có thiệp kêu gọi hai người ở bên nhau, hay lắm một Nam Cung Dật sử dụng lão nương là công cụ, lúc vui vẻ đùa một chút, không có giá trị lợi dụng là đá bay? Vì vậy Đỗ Noãn Thấm thở một hơi, hai bực, ba nổi bão, tức giận vì Nam Cung Dật và Triệu Hân Di tay trong tay ném quà tặng anh ra khỏi cửa sổ, hình thành một đường cong, vững vàng mà dừng trên mặt cỏ.

Nam Cung Dật sửng sốt một chút, nhưng lại không dự đoán được hành động lần này của Đỗ Noãn Thấm vĩ đại, lập tức lạnh mặt đứng lên nhìn anh: “Cậu phát điên cái gì.” Sau đó để lại bóng lưng cho anh. Đây là lần đối thoại cuối cùng trước khi anh nhập doanh.

Đỗ Noãn Thấm thất thần ăn cơm trên bàn cơm, đồ ăn rớt trên mâm cũng không phát giác.

Mẹ Đỗ nhìn bộ dáng con gái tưởng là áp lực học tập quá lớn, đau lòng mà nói: “Thấm Thấm à, ăn cơm cho tốt.” Vừa gắp đồ ăn vào trong bát cô.

“Ngày mai có muốn đi ra ngoài một chút hay không, đừng luôn ngốc ở trong nhà, ngẫu nhiên cũng phải that lỏng một chút, thằng bé Cung Dật chắc là đã trở về rồi, hay là con hỏi nó một chút đi.”

Mẹ Đỗ làm chủ gia đình để hoà thuận sống chung với hàng xóm, vừa dọn vào biệt thự với ba Đỗ, làm điểm tâm đưa cho từng người hàng xóm, mà vừa lúc làm mẹ Nam yêu thích mỹ thực cảm thấy tay nghề của mẹ Đỗ vô cùng tốt, quyết định học tập làm bánh ngọt với bà, chỉ cần có thời gian hai người mẹ sẽ bên nhau nghiên cứu điểm tâm ngọt, cứ một đi một về thành lập tình hữu nghị cách mạng.

Hai người mẹ sau khi sinh con xong vẫn mang con theo đến nhà mỗi ngày, trừ bỏ việc nghiên cứu mỹ thực, còn nhiều thêm một đề tài chính là dạy con, khi hai mẹ đang tán gẫu, hai đứa con bắt đầu đoạt đồ chơi, đoạt đồ ăn của nhau, tương ái tương sát, thời gian cứ nhoáng lên như vậy, hai người cứ làm bạn với nhau đến hiện tại.

Nghĩ đến Nam Cung Dật đã kết thúc thi đấu mấy ngày, vậy anh sẽ về thành phố B, vì sao lại không liên hệ với cô. Tuy rằng cô lúc ấy ném đồ vật xuống lập tức sẽ hối hận, nhưng anh làm sao có thể nhỏ mọn như vậy, muốn mình làm sao? Tình cảm quen biết từ khi mặc quần hở đũng yếu ớt như vậy sao? Nghị vậy cô càng uể oải, nào có tâm tình đi ra ngoài.

Vì thế cô lắc lắc đầu tùy tiện nói: “Không cần, không muốn đi ra ngoài, bài tập con còn rất nhiều, mẹ, con về phòng trước.”

Trở lại phòng cô trực tiếp gục ở trên giường, càng nghĩ càng tức giận, vừa lăn lóc tùy tay cầm lấy một con thú bông đánh mạnh một lúc: “Tên khốn, tên khốn nạn, cậu là một công tử chán ghét, có bản lĩnh vĩnh viễn đừng đến tìm mình.”

Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn vang lên âm thanh nhắc nhở tin nhắn.

Cô mở điện thoại ra, là tin nhắn được gửi đến từ “Tên khốn” kia.

“Xuống dưới.”

Đỗ Noãn Thấm nhìn thấy lập tức tắt điện thoại đi, ngồi ở trên giường, tuy rằng có chút mừng thầm, nhưng vẫn rất khó chịu, dựa vào cái gì người trước đó luôn không để ý, còn muốn tôi tức giận, hiện tại dựa vào cái gì cậu bảo tôi đi xuống tôi sẽ xuống chứ, cũng không phải cún con vui vẻ mà trêu hai cái, lúc không vui vẻ thì không để ý đến, càng nghĩ càng tức giận, cái mũi thẳng tắp nhíu lại, chu miệng, dứt khoát coi như không nhìn thấy.

Mười phút sau, di động lại lần nữa vang lên.

“Cậu không xuống thì mình sẽ đi lên.”

Thật sự bá đạo trước sau như một! Giãy giụa nửa ngày cô vẫn là không có tiền đồ mà đi ra ngoài.

Cô khoác chiếc áo khoác rồi đi ra, máy sưởi trong nhà quá ấm, thế cho nên cô vừa đi ra đã không chịu nổi cơn gió lạnh băng, không nhịn được mà hắt xì một cái. Vừa ngẩng đầu đã thấy thiếu niên hăng hái khí phách đưa lưng về phía cô, dựa cả người vào song sắt ngoài cửa, dáng người dài, anh mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, quần dài màu đen, đầu tóc đen nhánh bị gió thổi bay loạn, nhưng không ảnh hưởng sự soái khi của anh chút nào.

Đỗ Noãn Thấm ngơ ngẩn mà nhìn thiếu niên trước mặt, mới phát hiện tất cả những oán hận với anh qua một tháng đều lộ ra nỗi nhớ nồng đậm, hoá ra chính mình nhớ anh như vậy. Về phần khác lại tức mình không biết cố gắng một chút nào, tất cả cảm xúc đều bị tác động bởi nhất cử nhất động của anh.

“Này.” Đôi tay cô bỏ vào trong túi, chậm rì rì mà đi qua, ngẩng đầu nhìn bầu trời cũng không nhìn anh, ngữ khí rất không kiên nhẫn.

Thiếu niên quay đầu thấy khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, lông mày hơi hơi nhướng lên, ánh mắt vốn dĩ mỏi mệt hàm chứa một ý cười.

“Làm sao, thấy mình không vui vẻ à?”

“Có cái gì mà vui vẻ, khoảng thời gian cậu không ở đây mình rất vui, dù sao cũng không cần cậu sử dụng như súng.” Đôi mắt Đỗ Noãn Thấm trừng lớn, không cảm thấy được sự vui vẻ nào, giờ phút này ngữ khí muốn ác liệt bao nhiêu thì ác liệt bấy nhiêu.

Nam Cung Dật nhìn khuôn mặt mũm mĩm của cô nhăn đến mức giống như một cái bánh bao, đáng yêu đến không chịu được, cảm giác áp lực tích lũy thời gian này đã biến mất hết, không nhịn được nâng tay nhéo nhéo mặt cô: “Nghe nói đồ đệ thành tích Tiếng Anh lần này top 1? Làm sư phụ cảm thấy rất vui mừng, trẻ nhỏ dễ dạy, để thể hiện mình vui vẻ nên quyết định muốn khen cậu, ngày mai cậu muốn đi xem phim hay không?”

“Việc xem phim này đi xem cùng Triệu Hân Di càng thích hợp hơn đi.” Nói xong là hối hận, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, nói cái chuyện ma quỷ gì.

“Vì sao phải đi xem cùng cô ta? Có quan hệ gì đâu?” Vẻ mặt Nam Cung Dật không thể hiểu được, lập tức phản ứng lại cô nhóc ngay trước mặt này lần trước ném quà tặng của anh ra, cùng anh và Triệu Hân Di không thoát được quan hệ. Anh cúi đầu nghiêm túc mà giải thích cho cô: “Vốn dĩ tham gia thi đấu với mình chính là lớp trưởng lớp mình – Hoàng Minh Hiên, nhưng cậu ta đột nhiên quyết định từ bỏ, nhưng cũng không thể tự nhiên lại bỏ đi một danh ngạch, giáo viên liền dựa vào thành tích chọn cô ta cùng mình, không có cách nào mình chỉ có thể đi cùng cô ta, cho nên… Xin lỗi, đoạn thời gian kia lo thi đấu không quan tâm đến cậu.”

Anh vừa chịu thua với cô, Đỗ Noãn Thầm đã chịu không nổi, mềm lòng đến không được, huống chi bọn họ là thanh mai trúc mã, cũng không phải người yêu, cô không có tư cách tức giận, về tình về lý anh cũng chẳng làm sai gì, đây đều là bởi vì chính cô quá mức ỷ lại anh, được thôi, cô có ghen một chút, chính là chỉ cần cô vừa giở tính xấu, anh luôn nguyện ý kiên nhẫn mà dỗ cô như vậy.

“Vì sao một tháng này cậu đều không gửi tin nhắn cho mình, hiện tại mới tìm mình!”

“Bà cô trẻ của tôi, tham huấn là phải giao điện thoại… ừm… đây cũng trách mình trước khi đi không nói cho cậu…, thi đấu xong muốn quay về tìm cậu ngay lập tức, kết quả vừa về nhà lại phát sốt…

“Cái gì, cậu bị bệnh? Cô bắt tay đặt lên đầu Nam Cung Dật thử độ ấm.

“Không có việc gì, chỉ cần cậu không tức giận, cái này cho cậu.” Anh đưa một cái túi qua, không cẩn thận lộ ra một chiếc lắc tay may mắn trên cánh tay.

Cô bắt lấy cổ tay anh: “Ài, đây không phải vòng may mắn của mình sao?”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc? Chưa nói gì đã ném đồ vật, tính tình xúc động này của cậu bao giờ có thể sửa, biết mình tìm bao lâu không?! Còn may không làm hỏng, nếu không mình tính sổ với cậu.”

Cô gái nhỏ cũng không thèm để ý đến ngữ khí chất vấn của anh, lo chính mình mà mở quà tặng trong tay ra, bóc từng tầng từng tầng giấy đóng gói ra, bên trong là một quyển sách, cô nhìn sách sửng sốt vài giây, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng: “Cậu làm sao biết mình thích Album này?! Mua được ở đâu vậy? Khi nào thì cậu mua?” Vấn đề liên tiếp của cô gái không dừng lại được.

“Chỉ là đi đường thuận tiện nhìn thấy thôi.”

Thật ra một chút cũng không tùy tiện, tuy rằng không biết anh lấy đến tay như nào, nhưng Album lần này rất khó mua, cả nước dường như đều đã hết hàng.

“Nhưng mình cảnh cáo cậu, tặng cậu là để cậu có động lực học tập thật tốt, đừng thức đêm theo đuổi idol mãi, nếu không lại không cứu nổi cậu, nghe thấy chưa!”

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng cười, khuôn mặt lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu, gắt gao ôm quà tặng vào trong ngực.

Cô biết mình không phải là người biết biểu đạt chính mình, luôn chôn những ý tưởng chân thật nhất ở trong lòng, không muốn chia sẻ cùng ai, nhưng anh cố tình lại đọc hiểu nội tâm cô, cũng chỉ có anh biết.

Nói cô làm sao có thể không thích anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.