Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 9




[ Tiểu thuyết trọng sinh báo thù]

Liễu Khê mới ngồi lên xe đã nghe tiếng thở dài của Liễu Như Yên, run rẩy không thôi.

"Muội muội, sao lúc nãy lại lỗ mãng như vậy? Tỏ tình trước mặt mọi người?" Liễu Như Yên nhíu mày hỏi Liễu Khê, trong giọng đầy thất vọng, giống như việc Liễu Khê làm là điều ác vô cùng.

Nghe Liễu Như Yên nói thế, mặt Liễu Khê không đổi, nhìn nàng ta. Thời đại này có nữ tử lớn mật ném khăn tay hoa tươi với tuấn tú lang quân nhưng không ai lớn mật tỏ tình như nàng.

"Muội muội cũng biết thanh danh có bao nhiêu quan trọng với phụ thân không? Hôm nay muội lại làm như thế..." Liễu Như Yên giống như không thể nói, hàm hồ nói một câu, sau đó làm bộ đau đớn vô cùng: "Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì phụ thân nên đối mặt với người khác thế nào? Liễu gia cô nương chúng ta sẽ ra sao? Ta không nghĩ muội lại hồ đồ như vậy!"

Đừng nhìn bộ dạng khổ sở của nàng ta mà tin, trong mắt không chút khổ sở lẫn bất mãn. Tuy lần này Liễu Khê tỏ tình khiến nàng ta sợ ngây người nhưng lập tức biết đây là cơ hội, nàng ta biết Liễu lão gia là người coi trọng thể diện. Chuyện này gì cũng sẽ đồn khắp nơi cho xem, ông ta sẽ không bỏ qua cho Liễu Khê.

Không biết Liễu Khê bị trục xuất khỏi nhà hay là gì, nàng ta rất chờ mong. Lông mày Liễu Như Yên run lên, nhìn Liễu Khê.

Được rồi, Liễu Khê cảm thấy suy sụp. Đây không phải là hiện đại. Nàng biết được, tình cảm gắn bó của nàng và người kia thật sự không nhẹ. Mỗi lần đều là nàng nhận sự yêu thương và bảo vệ của hắn, mà ngay cả Liễu Khê cũng biết, người kia trả giá cho nàng rất nhiều. Mà nàng, cho dù có chút băn khoăn nhưng vì hắn, không sao hết.

Mỗi một lần chết đi khiến nàng đau đớn vô cùng, nhưng mấy tháng đợi chờ đã không chịu nổi, Liễu Khê không dám nghĩ, thời gian kia dài như vậy, hắn sao có thể chờ đợi được như thế?

Lúc này, Liễu Khê mới thấy hắn đã quên tình cảnh của mình, nàng chỉ muốn để hắn biết tâm ý của nàng! Trong đời này, điên cuồng một lần thì sao nào? Không lẽ muốn nàng giả bộ như mấy tiểu thư khuê các, đợi người tới cửa cầu hôn? Sau đó phản kháng tình yêu của hắn sao? Đừng hòng!

Sau Vân Hoa tự, thất vương gia Lí Dật gập quạt lại, nâng mày với Hàn Chỉ, cười nói: "Hàn ngọc lang, cảm giác được một cô nương tỏ tình trước mặt nhiều người thế nào?"

Nếu là một nữ tử xinh đẹp, ví dụ như Liễu gia đại tiểu thư bọn họ còn trêu chọc Hàn CHỉ có diễm phúc, đáng tiếc, người tỏ tình lại là Liễu gia nhị tiểu thư bị hủy dung, trong mắt bọn họ, đó là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, là tự nàng ta đa tình.

Đôi mắt tối đen không cảm tình nhìn về thất vương gia một cái, bộ dạng bình tĩnh như trước. Sau đó dời mắt về phía xa, không nói lời nói. Ánh mặt trời buổi tịch dương chiếu lên người hắn, tăng thêm một vầng sáng, cả người giống như bạch ngọc, khiến người khác điên cuồng.

"Mỗi lần thấy Hàn Chỉ, ta thấy phụ hoàng phong hắn làm Lan Lăng hầu thật sự rất đúng." Lí Dật đã quen bộ dạng không quan tâm của Hàn Chỉ, nỏi với ca ca. Nếu Hàn Chỉ thật sự quan tâm hắn thì hắn mới nghi ngờ tên này bị gì rồi ấy.

Lí Nhiên lắc đầu, lần nào đệ đệ của hắn cũng chọc Hàn Chỉ nhưng Hàn Chỉ vẫn giữ bộ dạng kia. Người này, giống như không có chuyện gì có thể lưu lại trong lòng hắn. Thanh danh, tiền tài, địa vị, tất cả đều không cần.

Thở dài một cái, thế cũng tốt, hắn coi trọng Hàn Chỉ, mà Hàn Chỉ như vậy, hắn cũng yên tâm.

"Cô nương kia khiến ngươi mất hứng?" Lí Nhiên mở miệng hỏi một câu.

"Không cần." Ngạc nhiên là Hàn Chỉ lại mở miệng. Ngụ ý là Lí Nhiên không cần tìm Liễu Khê làm phiền.

Hai tay để sau lưng, Hàn Chỉ nhìn mặt trời đang xuống núi, ánh mắt đau, đau như muốn chảy nước mắt, không rõ là vì nhìn mặt trời hay vì lời tỏ tình của Liễu Khê.

Hắn cảm thấy rất mệt, cảm giác này khiến hắn kinh ngạc. Hắn sinh ra đã cao quý, cả đời đều thuận lợi , muốn cái gì đều có người dâng hai tay, cho dù là trân bảo hay nữ tử xinh đẹp hắn đều không thiếu. Lí Nhiên từng cười hắn thanh tâm quả dục, nhưng chỉ hắn biết hắn không phải thế.

Hắn đang đợi một người, một người có thể khiến hắn động tâm, khiến máu chảy nhanh, một người khiến hắn mất đi lý trí. Tình yêu cuồng dại say đắm kia đã bị đóng băng, chỉ đợi có người tới phá lớp băng kia.

Hàn Chỉ nâng tay đè ngực, lúc nãy khi nghe câu nói 'Ta thích chàng' kia, ở đây rất đau, một loại cảm giác oan ức đau đớn bừng cháy, chiếm cứ toàn bộ thân thể hắn khiến hắn khó thở vô cùng.

Oan ức? Thật sự kỳ lạ, hắn lại có cái tình cảm yếu đuối thế sao? Buồn cười!

Lúc về nhà, Liễu lão gia đã ở trong phòng Tiểu Vân thị, bộ dạng không quá ân cần nhưng có mấy phần dịu dàng.

Thấy Liễu Như Yên và Liễu Khê đi tới, nhướng mày, mặt khó coi. Mắt nhìn cái bụng cao ngất của Tiểu Vân thị, che giấu sự tức giận, khóe miệng giật giật "Nàng đi nghỉ trước đi, ta có chuyện muốn hỏi hai tỷ muội chúng nó"

Mặc dù hắn rất tức giận nhưng lại thấy bụng của nàng nên cũng để nàng tránh đi. Tiểu Vân thị sủng ái Liễu Khê vô cùng.

Lời vừa nói, đôi mắt Liễu Như Yên sáng lên, tới rồi. Cảm thấy sắc mặt của Liễu lão gia, nàng ta động lòng, Liễu Khê, xem thử lần này ngươi xoay người thế nào?

Tiểu Vân thị lo lắng nhìn Liễu Khê, tuy không biết chuyện gì nhưng nàng cũng có chút hiểu Liễu lão gia, chỉ sợ là có chuyện gì đó không tốt.

Liễu Khê tặng Tiểu Vân thị ánh mắt trấn an, sau đó đi theo Liễu lão gia tới sảnh chính.

"Các ngươi lui ra." Liễu lão gia đuổi đám hạ nhân, ngồi ở chỗ giữa, ánh mắt nhìn Liễu Khê khó chịu.

"Nghiệp chướng, ngươi nói chuyện hôm nay ngươi đã làm Vân Hoa tự ta nghe xem?" Hung hăng vỗ lên bàn, ánh mắt Liễu lão gia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Liễu Khê.

Liễu Như Yên lo lắng nhìn Liễu Khê rồi nhìn Liễu lão gia, kéo ống tay áo Liễu Khê, ý bảo nàng mau nhận sai.

"Thắp hương bái Phật, còn có tỏ tình trước mặt mọi người" Liễu Khê rất bình tĩnh, làm đã làm, không lẽ khóc rống bảo mình sai rồi?

Thật ra nàng cũng có chút hối hận, nàng nên luyện cầm cho tốt, tới lúc đó đàn cho Hàn Chỉ một khúc "Phượng Cầu Hoàng", vừa lịch sự tao nhã lại lộ được tâm tư.

Nhưng mà nàng không học được đàn cổ, tới lúc đó chỉ sợ còn thảm hơn.

Tuy rằng Liễu Khê biết cổ đại rất hà khắc với nữ nhân, nhưng nàng không bị trói buộc bởi những thứ đó. Dù sao nàng không phải là nữ nhân khuê các ở đây cả đời, đối với thế giới này, nàng không có gì lưu luyến lắm.

Liễu lão gia thấy bộ dạng không biết hối cải của Liễu Khê, ánh mắt nhìn khuôn mặt bị hủy dung, giận dữ chỉ vào mặt Liễu Khê mắng: "Mẫu thân ngươi mang thai, bảo ngươi đi cầu phúc, không trông cậy ngươi thông minh lễ nghĩa như tỷ tỷ ngươi nhưng không nghĩ tới ngươi biết liêm sỉ như vậy, làm Liễu gia mất mặt!!"

Liễu Khê cúi đầu cầm chặt khăn xám hối, mặc kệ Liễu lão gia mắng, dù sao nàng cũng không thiếu miếng thịt nào.

"Ngươi cũng biết tỷ tỷ ngươi sẽ kết thân với hầu phủ, coi trọng thanh danh thể diện, ngươi lại không để ý tới tình nghĩa tỷ muội mà phá thanh danh Liễu gia? Ngươi bảo sau này tỷ tỷ ngươi gả đi thì sẽ thế nào?" Liễu lão gia càng nghĩ càng giận, thân phận của ông ta không tốt, Liễu gia đại cô nương có thể kết thân với Tề hầu phủ, tất cả đều dựa vào ân cứu mạng của Vân thị với lão phu nhân hầu phủ.

Hắn sao có thể để Liễu Khê phá hủy việc này?

Liễu Khê thật sự muốn nói với Liễu lão gia, thật ra Liễu Như Yên rất chướng mắt Tề Hằng Chi, có khi hắn quỳ trước mặt nàng ta cũng bị nàng ta đá bay ấy chứ.

"Phụ thân đừng trách muội muội, lúc ấy con nên ngăn muội ấy lại. Chẳng qua muội muội dù có ái mộ Lan Lăng hầu cũng không nên tỏ tình trước mặt mọi người như vậy. Lúc đó nếu con có chút cảnh giác thì đã không xảy ra việc này." Liễu Như Yên vừa đám vừa xoa, trong lời còn mang theo sự tự trách.

Liễu lão gia hít một hơn, nhìn Liễu Yên Nhiên dịu dàng, miễn cưỡng nói: "Việc này là nghiệp chướng gây ra, con... Ai, hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ đi."

Sau đó nhìn Liễu Khê nói: "Nghiệp chướng ngươi cũng đi quỳ ở từ đường đi!!"

Dứt lời thì vung tay áo đi khỏi chính sảnh. Hắn phải xem tình hình ngày mai thế nào, hôm nay đã lọt vào tai hắn, mai còn ra bộ dạng gì nữa chứ? Nếu ồn ào quá mức thì Liễu Khê kia đành phải chết mà tạ tội. Bỗng nhiên ông ta nghĩ một ý nghĩ độc ác như vậy, nữ nhi bị hủy dung thì còn dùng làm gì?

Liễu Như Yên đi tới trước mặt Liễu Khê, dịu dàng nói: "Muội muội, từ đường lạnh lẽo, nhớ mang theo đồ ấm áp, tỷ đi khuyên phụ thân!"

"Ồ, đa tạ tỷ tỷ!!" Liễu Khê không yên lòng gật đầu. Thật ra đi từ đường quỳ cũng tốt, nàng có thể yên lặng suy nghĩ con đường phía trước.

Nếu như đã thế, nàng chỉ có thể truy đuổi Hàn Chỉ, khiến hắn hồi tâm chuyển ý.

Liễu Khê bị phạt ở từ đường, Hàn Chỉ trở về Lan Lăng hầu phủ thì bị lão quản gia nói: "Tiểu cô nương kia lớn gan thật, dám tỏ tình với tiểu chủ tử. Nếu là một người xinh đẹp như hoa, tiểu chủ tử thích, vào cửa làm bạn với ngài cũng tốt. Ai, thanh danh của tiểu cô nương này sau này không tốt rồi!"

Lão quản gia nhìn Hàn Chỉ lớn lên, tình cảm dĩ nhiên rất tốt. Hàn Chỉ nói thiếu, lão quản gia cũng sẽ tìm cách mà đạt cho hắn.

"Thanh danh không tốt?" Hàn Chỉ nghi ngờ hỏi. Đối với chuyện hắn quan tâm thì hắn sẽ không để ý, cho nên ít người biết, Chiến Thần Hàn Chỉ uy phong hiển hách không biết cách đối xử với người khác.

"Đúng thế, sợ sau này khó mà lập gia đình được. Nói không chừng bị Liễu gia xóa tên khỏi gia phả, nếu ác độc hơn thì phải lấy cái chết tạ tội." Lão quản gia thấy Hàn Chỉ mở miệng nói, kích động dạy dỗ tiểu chủ tử của mình.

Hàn Chỉ nghe hai chữ cái chế thì ngồi không yên, đứng dậy đi ra bên ngoài.

"Tiểu chủ tử, trời đã trễ, ngài muốn đi đâu?" Lão quản gia nóng nảy, cầm quần áo đuổi theo.

"Tiến cung!" Hàn Chỉ bỏ lại một câu.

Lí Nhiên đang cùng hậu phi triền miên, nghe thông báo Hàn Chỉ cầu kiến, bất đắc dĩ nhìn tiểu đệ đệ của mình mềm xuống, căm giận lau mặt. Lúc trước cho Hàn Chỉ này đặc quyền vào cung lúc nào là thật, nhưng không phải là để hắn tới cái giờ này mà!!!

Gần đây không có chuyện lớn gì xảy ra, biên cương rất yên ổn, Hàn Chỉ không cần xuất chinh, bây giờ hắn vào cung làm gì???

Lí Nhiên thay đổi xiêm y xong thì triệu kiến Hàn Chỉ. Nhìn thấy quần áo của hắn tán loạn, hở một mảng ở ngực, lộ ra xương quai xanh và da thịt như bạch ngọc, khiến cho người khác mê loạn.

Âm thầm nuốt nướng miếng một cái, khó trách lúc nãy đám cung nữ đều đỏ mặt, phong cảnh này thật sự rất đẹp, may hắn không phải là đoạn tụ chi phích [1], nếu không sao có thể cầm lòng được?

[1] đoạn tụ chi phích: gay ấy =]] Anh hoàng đế này khá đáng yêu =))))))))

"Vào cung làm gì thế?"

"Mong bệ hạ tứ hôn!!" Hàn Chỉ nghiêm túc nói.

"Hả???" Lí Nhiên trợn mắt.

"Chúc mừng, chúc mừng!! Liễu học sĩ lại được bệ hạ tứ hôn, Liễu gia cô nương thật sự có phúc khí!!"

"Liễu học sĩ! Chúc mừng, chúc mừng! Có thể làm thân gia với Lan Lăng hầu, chuyện này rất đáng mừng!"

"Liễu học sĩ..."

Sau khi hạ triều, một đám người đi tới bao quanh lấy ông ta. Không cần nghi ngờ, đám người này thật sự đang rất ghen tị đó.

Lan Lăng hầu đó, Chiến Thần đó, bao nhiêu người muốn dựa cây đại thụ này nhưng không nghĩ tới lại tiện nghi cho Liễu gia. Liễu gia đại tiểu thư định ước với Tề hầu phủ, Liễu gia nhị tiểu thư lại được chỉ hôn với Lan Lăng hầu, hai con rể đều là Hầu gia, Liễu gia này trúng vận cứt chó gì mà may thế.

Liễu lão gia nở nụ cười vui vẻ, đây đúng là vàng mà ông trời ban cho đó.

Vốn hôm này vào triều còn bị đám người nói Liễu gia nhị tiểu thư lớn mật, khiến ông ta mất mặt muốn chết, trong lòng chửi mắng con bé không biết liêm sỉ kia, thậm chí là mong nó chết đi.

Không nghĩ, lúc sắp tan triều, hoàng thượng lại chỉ hôn cho Lan Lăng hầu, lời vừa nói, toàn bộ triều đình đã ồ lên.

Lúc ấy nghe được con gái chỉ hôn cho Lan Lăng hầu, ông còn tưởng nghe nhầm, véo đùi, đau muốn chết, lúc đó mới khấu đầu tạ ơn.

Thật ra, đừng nói là Liễu lão gia, ngay cả Lí Nhiên cũng hoảng hốt, hắn cảm thấy, chuyện Hàn Chỉ chạy vào xin mình tứ hôn tối qua, đối tượng là Liễu Khê kia là nằm mơ.

Haha, hắn lại nằm mơ giấc mờ kì lạ kia, nhất định là do âm thanh tỏ tình kia rung động. Kết quả sau khi vào triều, Hàn Chỉ không nói lời nào nhưng lại nhìn hắn chằm chằm, Lí Nhiên cảm nhận được sự hối thúc tứ hôn từ trong mắt của hắn.

Rốt cuộc Hàn Chỉ xem trọng Liễu gia nhị tiểu thư chỗ nào? Đây là đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu! Được rồi, Hàn Chỉ là hoa tươi, còn Liễu Khê là cứt trâu.

Không chỉ hoàng đế nghĩ không ra mà đám thần tử cũng thế. Lúc bọn họ chuẩn bị chê cười Liễu lão gia thì bị tin tức này làm cho choáng váng đầu óc.

Theo tính cách của Hàn Chỉ, hoàng thượng tuyệt đối không tùy ý làm bậy, hơn nữa nhìn biểu tình của Lan Lăng hầu lúc lên truyền cũng biết đây là chính miệng hắn xin hôn.

Đám người có con gái ở nhà sớm biết có thể bắt được Hàn Chỉ thì bọn họ đem cái mặt này ra đánh cuộc, bảo nữ nhi tỏ tình với Hàn chỉ, không chừng hắn sẽ trở thành con rể của mình.

Đương nhiên, không ai dám đi tới chúc mừng Hàn Chỉ, ai bảo tính hắn lạnh lùng, không để ý tới người khác, nhưng mà lại được sủng ái lắm cơ đó!

Hàn Chỉ không thèm nhìn người xung quanh, đi tới trước mặt Liễu lão gia, âm thanh lạnh lùng như châu ngọc vang lên: "Nhạc phụ đại nhân, ba ngày nữa tiểu tế đem sính lễ tới."

Chắc là nói vậy nhỉ? Hàn Chỉ không xác định nghỉ, đem tin tức này về nói cho lão quản gia, sính lễ nên chuẩn bị cái gì nhỉ? Thôi, về trước rồi tính, nơi này ồn muốn chết. Hừ, đừng tưởng mình cưới nàng thì không tức giận. Không hiểu tại sao, nghĩ tới chuyện Liễu Khê chịu tổn thương, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Hừ, lúc đó thú nàng vào cửa rồi mặc kệ nàng.

Trong mắt người khác, Hàn Chỉ rất phong tư trác tuyệt, mỗi cái nhấc chân nhấc tay đều khiến người ta mê mẩn, cho dù hắn lạnh lẽo tới thế nào đi chăng nữa. Lập tức có quan viện nói thầm, sao cảm thấy hôm nay Lan Lăng hầu lại lạnh lùng hơn bình thường nhỉ?

Liễu lão gia được sủng mà kinh sợ, liên tục nói: "Không dám, không dám."

Có một quan viên lớn mật nói với Hàn Chỉ "Chúc mừng Lan Lăng hầu..."

"..." Hàn Chỉ phá lệ nhìn quan viên kia làm cho hắn nuốt câu sau vào bụng.

Thái độ này khiến mọi người nghi ngờ, sao không thấy Lan Lăng hầu vui vẻ nhỉ?

Hôm đó, tin tức Hàn Chỉ được tứ hôn đồn khắp nơi. Mà lúc biết Liễu Khê quái dị kia làm tân nương thì không ít khuê nữ xé rách khăn tay, ném son phấn đi.

Cưới người quái dị này, các nàng tình nguyện Hàn Chỉ vẫn độc thân đó!

Liễu lão gia vừa hồi phủ đã cho tỳ nữ gọi Liễu Khê từ từ đường ra, ông ta muốn đích thân nói với Liễu Khê tin này.

Liễu Khê ngủ một đêm ở từ đường, cả người khó chịu, nghe Liễu lão gia tìm nàng, tưởng có chuyện gì lại xảy ra, bị đám nha hoàn thay quần áo, rửa mặt một hồi mới đi tới chính sảnh.

Lúc tới thì Liễu lão gia, Tiểu Vân thị và Liễu Như Yên đều có ở đó.

"Khê Nhi, hoàng thượng vừa tứ hôn cho con và Lan Lăng hầu, đây là việc vui." Ánh mắt Liễu lão gia vui vẻ vô cùng, khuôn mặt cũng tràn đầy yêu thương.

Liễu Khê không chú ý tới thái độ của Liễu lão gia, nghe thấy hai chứ tứ hôn thì thất thần.

Nàng nghĩ tới người kia tức giận. Nàng tỏ tình với hắn nhưng không thấy hắn có chút cảm giác nào cứ nghĩ hắn không yêu, không quan tâm nàng.

Thì ra hắn chưa từng buông tay nàng, thì ra hắn rất yêu nàng, thì ra dù hắn có bị tổn thương thế nào đi chăng nữa hắn cũng bảo vệ nàng!

Liễu Khê vốn vui sướng vô cùng, rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên váy, rơi trên mặt đất.

Chuyện tình hay đổi đột ngột khiến Liễu Như Yên khiếp sợ không thôi, trong đầu đầy sự giận dữ, nắm chặt khăn tay. Thấy Liễu Khê vì khóc mà lộ ra khuôn mặt xấu xí, khóe miệng vặn vẹo, Lan Lăng hầu Hàn Chỉ sao có thể coi trọng Liễu Khê? Dựa vào cái gì?

Trên mặt Tiểu Vân thị lộ vẻ kinh hỉ, dùng khăn tay lau nước mắt cho Liễu Khê: "Con gái ngốc, khóc cái gì, đây là việc vui đó!"

"Vâng!" Liễu Khê hít hít mũi, gật đầu mạnh.

Liễu Như Yên cúi đầu, cười yếu ớt đi tới vài bước: "Chúc mừng muội muội có được mối nhân duyên tốt, tỷ tỷ cao hứng thay muội"

Mạng thật sự rất tốt, chỉ bởi một câu thích đã được Lan Lăng hầu xin tứ hôn, không chỉ cứu thanh danh của Liễu Khê mà cả mạng nữa. Người đàn ông như thiên thần kia, sao lại làm việc này?

Liễu Như Yên hận vô cùng, kiếp trước... Kiếp trước, tại sao không ai kéo đỡ nàng ta? Tất cả mọi người chỉ nhìn nàng ta ngã vào vực sâu vạn trượng.

Dù sao cũng chỉ là tứ hôn mà thôi, nếu Liễu Khê chưa vào cửa đã hồng hạnh xuất tường [1], không tuân thủ nữ tắc, không biết Lan Lăng hầu sẽ có biểu tình gì, hơn nữa đối tượng vụng trộm lại là bạn tốt của hắn, Tề Hằng Chi thì sao? Có vẻ rất náo nhiệt.

[1] hồng hạnh xuất tường: ngoại tình.

Tới lúc đó, Liễu Khê thân bại danh liệt, Tề Hằng Chi và hắn cũng từ bạn thành thù!

Liễu Như Yên cười động lòng người, nàng ta chỉ cần một chiêu cũng có thể khiến Liễu Khê không thể trở mình.

Nàng ta sống lại là để trả thù, không sợ vạn kiếp bất phục. Liễu lão gia thì sao chứ? Kiếp trước, lúc nàng ta bị người khác tính tế, bị Tề Hằng Chi yếm khí hắn ở nơi nào? Hắn còn biếm thê làm thiếp, đoạt đi vị trí vợ cả của mẫu thân nàng ta, loại người như Liễu lão gia nàng ta nhìn rất rõ, đừng ai mong có thể ngăn cản nàng ta báo thù.

Liễu Như Yên dịu dàng, yếu đuối, rộng lượng kia đã chết rồi!! Chết ở Tề hầu phủ, chết trên tay đám người này!

Công việc ở Liễu phủ lu bù lên, hôn kỳ hoàng thượng ra quá ngắn, chỉ ba tháng. Phải chuẩn bị đồ cưới của Liễu Khê nhanh một chút, vì để Liễu Khê xuất giá có thể phong phong cảnh quang, ngay cả những thứ chuẩn bị cho Liễu Như Yên cũng bị lấy rất nhiều, dĩ nhiên, đồ cưới của Vân thị không bị đụng vào.

Mà Liễu Khê cũng đang thời kỳ nôn nóng, bởi vì nàng không thể ra khỏi cửa nên không được thấy Hàn Chỉ, về phần ra khỏi phủ thì đừng nghĩ, bên người nàng có mấy nha hoàn, ngay cả cơ hội chuồn êm cũng chả có ý chứ.

Liễu Khê thật sự rất sợ hãi, sợ hệ thống bỗng nhiên chuyển cảnh tượng, nếu lúc hai người động phòng nàng chết đi thì phải làm sao? Nàng thật sự rất muốn gặp Hàn Chỉ, rất muốn!!

Ngày đó, Hàn Chỉ một thân chỉnh trang, trên khuôn mặt hoàn mỹ không xuất hiện cảm xúc gì, nhưng ở sâu trong con ngươi của hắn xuất hiện cổ cảm xúc phức tạp, đây là cảm xúc mà Hàn Chỉ khó có được.

Lão quản gia làm người bên cạnh Hàn Chỉ lâu năm cảm nhận được tình cảm hiếm thấy kia, trong lòng không khỏi buồn bực, Liễu nhị tiểu thư kia tốt vậy sao? Thôi, chỉ cần tiểu chủ tử vui là được rồi, lão chủ nhân và lão phu nhân ở dưới suối vàng có biết chắc cũng vui vẻ.

Đám thị vệ nâng sính lễ đi phía sau, đội ngủ kéo dài, một đống thùng sơn màu hồng khiến người nhìn không ngớt. Đợi sau khi đem đống sính lễ tới Liễu phủ đã qua nửa canh giờ. Toàn bộ Liễu phủ đều bị sính lễ để đầy. Tơ lụa lăng la, trang sức châu báu, món ăn thôn quê, dược liệu quý báu... Người khác nhìn cũng phải tặc lưỡi, thứ đồ cuối cùng mới là thứ khiến người khác giật mình nhất, đó là một đôi chim hồng nhạn với bộ lông trắng như tuyết.

Tiểu Vân thị cười toe toét, tự Hàn Chỉ đi tới đã cho bọn họ mặt mũi. Nhìn đám sính lễ kia cũng biết phân lượng của Liễu Khê trong lòng Hàn Chỉ, mấy hòm châu báu này là thật, không phải giả.

Liễu Khê đỡ mẹ đi ra ngoài xem, nhìn đống đồ này nàng cũng sợ kinh người, nhắm mắt đi theo Tiểu Vân thị.

Đợi sau khi mang sính lễ tới xong, Hàn Chỉ rời khỏi Liễu phủ, Liễu Khê khuyên Tiểu Vân thị đi ngủ. Mang người đi ra sau hậu viện, ở đó có một cây hòe lớn, trên cây có đóa hoa hòe xinh đẹp, nhánh cây lớn vươn ra ngoài tường.

Đám nha hoàn không biết Liễu Khê muốn làm gì, nhìn nàng kéo tay áo, cột làn váy lại, sau đó cầm lấy thân cây, tay chân linh hoạt leo lên cây hòe. Không sai, trước đây nàng cũng đã trèo cây không ít lần, bây giờ vẫn còn nhớ. Hừm, Liễu Khê cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Mấy tiểu nha hoàn thật sự muốn hét lớn lên, nhìn nhị tiểu thư đang leo trên cây, nếu nhị tiểu thư mà ngã thì đám người bọn họ sẽ mất mạng mất.

Đống nhánh cây trên cây như che Liễu Khê lại, nếu người bên ngoài không ngẩng đầu nhìn cẩn thận thì sẽ không thấy có người trên đó.

Cẩn thận nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Hàn Chỉ đang cưỡi một con ngựa cao to, thản nhiên đi tới. Còn chưa tới dưới nhánh cây, Hàn Chỉ đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn mình, giữ dây cương lại, vừa nhấc đầu đã thấy giày thêu màu hồng nhạt giấu ở giữa cây hòe.

"Các ngươi về trước đi!" Hàn Chỉ lạnh giọng ra lệnh.

Lão quản gia không nghi ngờ hắn, hành lễ kéo thị vệ đi về.

"Ra đi!" Hàn Chỉ nhìn cây hòe chằm chằm, âm thanh mang theo mấy phần dịu dàng.

"Sao chàng thấy được?" Liễu Khê đỡ nhánh cây, cúi cái đầu nhỏ, nở nụ cười, nhưng nụ cười này khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Mà trong mắt Hàn Chỉ bây giờ chỉ là sự tức giận, không hiểu tại sao cô bé này luôn có thể kéo cảm xúc bị hắn vùi sâu lên, vừa thấy nàng đã cảm thấy mình đánh mất lý trí! Thậm chí hắn còn có sự e ngại không muốn nhìn nàng.

Liễu Khê nhìn khuôn mặt khó coi của Hàn Chị, lo lắng rụt người, ừm, không lẽ hắn không muốn nhìn nàng sao? Hình như có chút liều lĩnh rồi.

Động tác này khiến nhánh cây lắc lư hai cái, thân thể Liễu Khê lập tức mất cân bằng, rầm một tiếng, Liễu Khê rớt xuống dưới.

Hàn Chỉ vừa thấy, thân thể đã hành động trước ý thức, lập tức phi thân lên, ôm lấy eo Liễu Khê, đỡ nàng một cái, sau đó rơi xuống đất.

Nữ nhân này, nữ nhân này, khuôn mặt vốn không chút tình cảm của Hàn Chỉ trầm xuống, trong mắt đầy lửa giận, tay trái hung hăng nắm chặt eo của Liễu Khê, tay phải không do dự giơ lên.

"Ba ba" Hai tiếng vang thanh thúy.

Liễu Khê ngây dại, đỏ mặt, đáng chết!! Hắn dám đánh mông nàng!!! Đau quá!!!!

"Đau!" Liễu Khê hô lớn làm Hàn Chỉ đang tức giận bừng tỉnh, hắn dần bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn Liễu Khê đang dựa lên cánh tay của mình, nhíu mày đỡ nàng đứng thẳng.

Liễu Khê ngẩng đầu, trừng đôi mắt long lanh nước mắt nhìn Hàn Chỉ, nàng lớn như thế này mới bị đánh mông lần đầu tiên, bàn tay người này đánh rất có lực, đau muốn chết!

"Đau?" Hàn Chỉ thấy hai má Liễu Khê hồng hồng, trong con ngươi xinh đẹp ngập một tầng nước mắt, bộ dạng đau đớn đáng thương, trong lòng bỗng cảm thấy run rẩy, hoảng hốt, không đành lòng lẫn mừng thầm, tay nhẹ nhàng xoa cặp mông của Liễu Khê. Xoa như thế này chắc thoải mái hơn chút.

Mông nhỏ của Liễu Khê bị Hàn Chỉ đánh đau gần chết, bây giờ bàn tay thon dài của hắn vuốt ve, sự đau đớn đó lẻn vào chút tê dài, cái mặt hồng hào của cô ngại tới mức đỏ như máu.

Liễu Khê cảm thấy vừa tức vừa vội, còn mang theo sự ngại ngùng khó ức chế, nhịn không đừng cầm tay đang xoa loạn của Hàn Chỉ, nhìn bộ dạng ngây thơ của hắn, nàng không biết phải nói gì.

"Sao nàng lại trèo cây?" Hàn Chỉ xoa bàn tay trắng noãn của Liễu Khê, nhịn không được nắm chặt một chút, hắn không muốn buông bàn tay bé nhỏ không xương này ra chút nào, vừa mềm lại vừa mịn, xoa rất thú vị. Nhớ tới lúc nàng rơi từ trên cây xuống, lòng hắn hoảng hốt, lập tức chất vấn.

"Ta muốn nhìn thấy chàng." Liễu Khê ngẩng đầu, trong con mắt của nàng chỉ toàn là hình ảnh của Hàn Chỉ. Cái khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Liễu Khê cảm thấy cả người đều yên ổn, bình tĩnh, giống như nàng đang nằm trên chiếc thuyền xuôi dòng suối chảy êm đềm, không chút sợ hại lẫn khủng hoảng.

"..." Hàn Chỉ nghiêm túc gật đầu, lúc hắn nghe câu này, lòng hắn vui vẻ vô cùng, khóe miệng nâng lên một chút, sau đó nghiêm mặt lại, con ngươi màu đen lập tức trở về sự lạnh lẽo lẫn không chút tình cảm.

Liễu Khê trợn tròn mắt, thấy sự vui vẻ, xấu hổ và tức giận của Hàn Chỉ dần biến mất, nàng chưa từng thấy người này đối xử lạnh lùng với nàng như vậy bao giờ. Bây giờ nàng không biết làm gì, lộ vẻ mắt đáng thương vô cùng.

Hai người ngây ngốc nhìn nhau một hồi thì nghe tiếng nha hoàn bên người gọi ầm ĩ: "Tiểu thư, tiểu thư..."

Liễu Khê dời ánh mắt nhìn về phía nhánh cây, bắt đầu tự hỏi một vấn đề nghiêm túc, tường cao như thế, nàng trở về bằng cách gì đây?

Hàn Chỉ nắm lấy eo của Liễu Khê, đạp một cái dưới chân, mượn chút lực ấy nhảy từ dưới đất lên không trung, sau đó mượn lực ở tưởng, bay lên nhánh cây. Liễu Khê trợn mắt há mồm, đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao?

Mấy nha hoàn cầm lấy thang leo chuẩn bị trèo lên cây thì thấy một nam tử ôm tiểu thư nhà mình nhảy xuống. Tất cả im lặng, ngơ ngác nhìn Hàn Chỉ. Dung mạo của Hàn Chỉ có lực sát thương rất lớn, mấy nha hoàn này không chút phản ứng khi thấy tiểu thư nhà mình bị một nam nhân ôm ấp mà chỉ lo nhìn hắn.

Mấy nha hoàn này gào thét trong lòng, đây chắc là cầm thú, mau buông tiểu thư nhà chúng ta ra, ta tới thay nàng. Bọn họ chỉ hận không phải là Liễu Khê để được Hàn Chỉ ôm vào trong ngực.

Hàn Chỉ đã quen việc mình bị người khác nhìn tới ngẩn người, cẩn thận nhìn Liễu Khê không bị dọa, hắn cảm thấy thê tử nhỏ chưa qua cửa của mình có lá gan rất lớn, tay nâng mặt Liễu Khê lên, trong giọng mang theo chút mất kiên nhẫn "Ngoan ngoãn ở nhà"

Đợi ta tới cưới nàng về nhà...

Thấy Liễu Khê không nói gì, lập tức thả người, sau đó nhảy vọt qua tường, biến mất ngay lập tức.

Trái tim của Liễu Khê co rút, cảm thấy buồn bã. Nàng xác định, Hàn Chỉ đang tức giận.

Bước đi của Hàn Chỉ bị mất đi trật tự bình thường, hắn đi tới gần con ngựa rồi leo lên, tay trái cầm dây cương, nhìn bàn tay phải ngẩn người.

Ngón tay cái vuốt ve bốn đầu ngón tay còn lại, đầu ngón tay vẫn còn cảm xúc lúc nãy, mềm mại như thế, giống như quả đào mật no đủ, chỉ sờ nhẹ đã chảy ra chất lỏng ngọt ngào nhất.

Hình như lúc nãy nàng muốn khóc, đôi mắt đáng yêu thích cười kia mang theo chút nước, cái cổ trắng nõn tinh tế duyên dáng như con thiên nga, hắn cứ cảm thấy chỉ hơi dùng lực một chút thì có thể bẻ gãy chiếc cổ bé nhỏ kia.

Mới nghĩ tới đó, Hàn Chỉ cảm thấy hưng phấn vô cùng, vung bàn tay lên cao. Hắn sẽ nắm chặt nàng vào tay, khiến nàng chỉ có thể mỉm cười với hắn, khóc với hắn, tất cả mọi tình cảm của nàng chỉ dành riêng cho mình hắn.

Năm ngón tay nắm chặt thành quyền, giống như đang cầm bàn tay nhỏ của Liễu Khê vậy, chỉ nghĩ thế thì cả người hắn đã cảm thấy hưng phấn lẫn run rẩy, sâu trong con ngươi của Hàn Chỉ mang theo sự hưng phấn lẫn điên cuồng khó hiểu.

Liễu Khê chống má, chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cây ngô đồng bên ngoài có hai con chim nhỏ đang bay qua bay lại.

Nếu cãi nhau với bạn trai thì nên làm gì bây giờ? Nếu ở hiện đại thì nàng chỉ cần lập topic trên mạng, sau đó chắc chắn có N comment giúp đỡ.

Nhưng bây giờ là ở cổ đại. Ai, Liễu Khê thở dài, hai tay xé chiếc lá xanh trước mặt, càng lúc càng phiền.

Nghe nha hoàn bảo Tiểu Vân thị có chuyện cần tìm nàng, Liễu Khê bỏ chiếc lá trong tay xuống, chỉnh sửa quần áo, không thèm để ý tới cái cây trụi lá trên bàn của mình.

"Mẫu thân!" Liễu Khê nở nụ cười với Tiểu Vân thị.

"Tới đây, ngày mai là sinh nhật của ngoại tổ mẫu con, chúng ta đi mừng thọ." Tiểu Vân thị thật sự không muốn gặp Vân lão phu nhân, người mẹ cả đó luôn chèn ép bà, nhưng bà là chủ mẫu của Liễu gia, không thể không tới.

"Thân thể của mẫu thân..." Liễu Khê nhìn cái bụng lớn bảy tháng của Tiểu Vân thị, chắc không sao đâu, thân thể của Tiểu Vân thị luôn tốt mà.

"Yên tâm!" Tiểu Vân thị cười đầy thâm ý, bà chưa bao giờ lấy đứa trẻ trong bụng của mình để nói đùa, vì đạo hiếu, bà không thể không đi.

Ngày sinh nhật của ngoại tổ mẫu sao? Liễu Khê cúi đầu suy nghĩ, trong tiểu thuyết, nữ chính vì trả thù nữ phụ và chồng cũ của mình, nàng ta mượn yến hội này để khiến hai người phải cưới nhau.

Nghĩ tới Liễu Như Yên sẽ không bỏ qua, nhưng mà,...

Liễu Khê nở nụ cười, nàng còn lo nhiệm vụ sẽ không hoàn thành đây. Bây giờ cách hôn kỳ của nàng một tháng, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống sẽ làm gì đây? Hơn nữa, nhiệm vụ kia là xuất giá, không bằng đem Liễu Như Yên gả cho Tề Hằng Chi, vậy nhiệm vụ có đem nàng kéo ra khỏi kịch bản trước khi nó tới hay không? Nàng phải suy nghĩ cho kỹ.

Ngày ấy, tại cửa Vân phủ, Liễu Khê đỡ Tiểu Vân thị xuống xe ngựa, Liễu Như Yên nhìn bộ dạng thân mật của hai người, đôi mắt đảo quanh, nhìn nha hoàn cạnh mình.

Tiểu Vân thị dẫn hai cô nương vào cửa, chào hỏi Vân lão phu nhân và mấy vị phu nhân khác, tất cả các ánh mắt đều nhìn lên người hai nàng. Tất cả đều cảm thấy tiếc cho Lan Lăng hầu, hắn phải cưới một xấu nữ như vậy.

Vẻ mặt Liễu Khê rất tự nhiên, không thèm để ý mấy ánh mắt như có như không kia.

Một lát sau, Vân lão phu nhân cầm tay Liễu Như Yên, kéo nàng ta ngồi cạnh bà, cười vui vẻ. Liễu Khê bị lạnh nhạt ngồi cạnh Tiểu Vân thị.

Tiểu Vân thị đưa cho Liễu Khê một quả đào, lạnh lùng nhìn Vân lão phu nhân diễn trò.

Ở chính sảnh, Vân đại nhân đón tiếp các vị khách tới chúc thọ, Tề hầu và Lan Lăng hầu cũng tới. Dung mạo của hai người đều xuất chúng, phong thái hơn người, chỉ im lặng đứng đó cũng khiến người khác phải nhìn chăm chú.

Yến hội náo nhiệt bắt đầu, Liễu Khê nhìn mỹ thực tinh xảo trên bàn, mặc kệ ánh mắt của mấy phu nhân tiểu thư, vui vẻ ăn cơm. Ừ, canh vịt này rất ngon, thịt bò cũng không tồi...

"Tê" Liễu Khê thở một hơi, nô tì ở bên cạnh lảo đảo, bát canh trong tay đổ lên váy của Liễu Khê, vì trời nóng nên váy áo của Liễu Khê đều là vải mỏng, canh thì nóng, ngấm vào trong da khiến mông nhỏ của Liễu Khê có chút đau.

Liễu Như Yên ở cạnh Liễu Khê nâng khóe môi, sau đó nhìn mắt tỳ nữ kia.

"Tỷ tỷ, tỷ dẫn muội đi thay đồ đi." Liễu Khê kéo tay Liễu Như Yên nói.

Liễu Như Yên vốn định từ chối, nhưng trên tay cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, ngay lập tức tràn ngập toàn thân, không chỉ tay chân mà cả đầu lưỡi cũng run lên, cả người không nghe theo sự chỉ đạo của nàng ta.

Nàng không nghĩ Liễu Như Yên lại là người đầu tiên được dùng thứ này, cho nàng ta chút điện với số vôn nhỏ, dòng điện này không đủ giết người, chỉ khiến hành động người đó chậm hơn một chút.

Nàng lôi cánh tay của Liễu Như Yên, đứng lên, nha hoàn kia kinh ngạc, cúi đầu, cung kính dẫn hai người rời khỏi đó. Nha hoàn kia không yên lòng dẫn hai người vào căn phòng chuẩn bị sẵn.

Phòng không lớn, bố trí đơn giản, sau bình phong bằng gỗ lim là một nhuyễn tháp, trên đó là một bộ quần áo.

Người ngoài nhìn vào cứ cho Liễu Như Yên đỡ Liễu Khê đi nhưng thật ra, nàng ta bị Liễu Khê kéo đi, nhìn bốn phía xung quanh, lại nhìn huân hương trên mấy nhuyễn tháp, toàn bộ phòng có một mùi kiều diễm.

"Các ngươi lui ra." Liễu Khê khoát tay, lúc nãy nàng cố ý kéo tay Liễu Như Yên đi vào, không thấy nha hoàn bên người nàng ta mà bên người nàng cũng chỉ có nha hoàn Bích Thủy thôi.

Nghe Liễu Khê nói thế, hai nha hoàn lui ra.

Một lát sau, Liễu Khê nghe được tiếng nha hoàn của Liễu Như Yên dùng cớ đuổi Bích Thủy ra khỏi đó.

Nhìn Liễu Như Yên bị nàng đỡ nằm trên nhuyễn tháp, nở một nụ cười nghĩ, đem quần áo của Liễu Như Yên mở ra, lộ ra đường cong tuyệt đẹp cùng với xương quai xanh tinh xảo.

Khóe miệng Liễu Như Yên run lên, không nói được gì, chỉ có thể nhìn Liễu Khê với ánh mắt phẫn nộ.

Nhìn xung quanh một lát, Liễu Khê ôm cột cọ cọ đi lên trên, tránh ở góc chết trên xà ngang, cho dù ngẩng đầu cũng khó tìm được bóng người Liễu Khê, đây chính là điểm tốt của góc chết đó.

[Phát hiện nam phụ Tề Hằng Chi tới gần, mong chú ý mong chú ý]

Nghe được âm thanh vang lên, Liễu Khê nhìn chằm chằm bên dưới.

Liễu Như Yên thấy Liễu Khê không rời khỏi phòng thì biết nàng muốn xem nàng ta bị chê cười, cố gắng hoạt động thân thể, nàng ta nâng tay đụng vào mái tóc được búi lên, nhỏ cây trâm ngọc bích, cầm chặt trong tay, đâm vào trong tay một cái, Liễu Như Yên đau đớn nhưng đã có thể lấy được chút quyền khống chế thân thể của bản thân.

"Chi nha." Một tiếng, cửa bị đẩy ra, người vào là Tề Hằng Chi.

Hai mắt Liễu Như Yên lộ ra ánh sáng khiến người khác sợ hãi, nàng ta chưa từng nghĩ tới bản thân thiết kế người khác, kết quả cái bẫy lại do mình đạp vào.

"Thì ra là Liễu đại tiểu thư." Tề Hằng Chi nhìn tình hình trước mắt, nở nụ cười, bên cạnh lại có dục tình hương, hắn đi tới trước mặt Liễu Như Yên, trong đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo, cúi người xuống, càng lúc càng gần...

Người này, giết hắn!!! Nhớ tới sự đau đớn của kiếp trước, Liễu Như Yên cầm cây trâm, hung hăng đâm vào cổ Tề Hằng Chi.

Cây trâm ngọc bích bén nhọn đâm vào trong thịt, máu bay ra tung tóe, Liễu Như Yên nhìn cây trâm bị bàn tay ngăn lại, trong đầu xuất hiện cỗ tuyệt vọng.

Nếu không phải Tề Hằng Chi nhanh tay lẹ mắt ngăn cây trâm kia thì yết hầu của hắn đã bị cây trâm đó đâm xuyên qua, nhìn trên mua bàn tay xuất hiện một chút màu xanh biếc, đó là cây trâm ngọc bích đâm xuyên tay hắn.

Cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên giường, Tề Hằng Chi không giận mà cười, trong nháy mắt, hắn trở nên đẹp như tiên giáng trần.

Rút cây trâm đâm trên tay, máu từ vết thương chảy càng lúc càng nhiều, lại nhìn bàn tay bị đâm một lỗ, khóe môi Tề Hằng Chi nâng lên, giống như không cảm nhận được sự đau đớn.

Cúi đầu nhìn biểu tình dữ tợn của Liễu Như Yên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng ta vặn vẹo mấy phần, hai mắt đỏ bừng mang theo hận ý khiến cho Tề Hằng Chi kinh ngạc vô cùng.

Bàn tay xoa hai mắt Liễu Như Yên, Tề Hằng Chi nở nụ cười nhẹ: "Ánh mắt thật xinh đẹp, có ý tứ."

Rất có ý tứ, thê tử chưa qua cửa của hắn hận hắn, sự hận thù của nàng ta giống như muốn đem hắn vào chỗ chết vậy. Lục trí nhớ của hắn, hình như hắn chưa làm ra lỗi gì với nàng ta thì phải.

Tề Hằng Chi vốn không có chút hứng thú hay chờ mong gì với hôn ước này nhưng bây giờ lại có chút hưng phấn, đôi mắt xinh đẹp khiến người khác phải yêu thích kia, mang theo sự hận ý lẫn phòng bị khiến hắn phải mê mẩn.

Ngón tay chậm rãi dịch xuống, đặt lên đôi môi phấn nộn của Liễu Như Yên, xoa cánh môi nàng ta. Đôi môi mềm mại dính một ít máu, tăng thêm mấy phần yêu dã.

Ánh mắt Tề Hằng Chi tối lại, nàng ta càng khiến người khác mê muội hơn mẫu thân nhiều.

Tề Hằng Chi nhớ tới mẫu thân của hắn, vị công chúa ung dung đẹp đẽ quý giá kia, gả cho phụ thân hắn, dĩ nhiên, ông ta đã có ý trung nhân. Mẫu thân hắn ngay cả Tề hầu cũng chưa thèm bỏ vào mắt chứ đừng nói một thị thiếp bé nhỏ kia.

Cuộc sống vốn vô cùng bình thản, nhưng tới năm hắn năm tuổi, thị thiếp kia mang thai. Có lẽ vì Tề lão hầu gia sủng ái quá nên nàng ta quên mất thân phận của mình, cũng có lẽ, nàng ta đã có suy nghĩ đó từ lâu.

Thị thiếp kia tìm được cơ hội đẩy hắn vào mặt hồ đông lạnh, lúc đó là ngày đông giá rét, nước đóng thành băng. Không ai hiểu tại sao mặt băng kia bị vỡ khiến hắn ngã xuống đó.

Sau đó hắn sốt mấy ngày, may mắn lắm mới cứu được cái mạng nhỏ này.

Sau khi lành bệnh, mẫu thân cầm lấy tay hắn đi tới chính sảnh, phụ thân hắn ngồi ở đó, tiếc là ông ta không thèm nhìn đứa con suýt chết này mà nhìn thị thiếp đang quỳ gối ở giữa đầy lo lắng.

Hắn nhìn thấy mẫu thân vốn dịu dàng hiền lành rộng lượng kia nhẹ nhàng nói một chứ: "Đánh"

Thị vệ không chút do dự giơ cao cây trượng lên, hung hăng đánh lên người thị thiếp kia, khiến nàng ta ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Thị thiếp kia thét chói tai, khóc lóc cầu xin tha thứ cho tới khi chỉ có thể rên rỉ thống khố, hai chân nàng ta chảy ra dòng máu đỏ tươi chói mắt, đó là dấu hiệu đứa nhỏ bị đánh rớt.

Tề lão hầu gia bị trói một bên, mặt đỏ bừng, gân xanh ở thái dương nổi lên, điên cuồng gọi tên thị thiếp kia, sau đó nhìn mẫu thân hắn, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt bà vậy.

Cuối cùng, thị thiếp kia bất động, nằm sấp trên mặt đất rên rỉ khó khăn, quần áo vốn thuần trắng lại bị máu đỏ nhuộm thành máu đỏ rực tiên diễm, toàn thân bị đánh không chỗ nào nguyên vẹn, nơi đùi có một bãi máu loãng, đó là thai nhi trong bụng thị thiếp đó.

Tế Hằng Chi tiếc nuối nghĩ, thật ra hắn rất chờ mong vị đệ đệ tương lai này.

"Hằng Chi, nhớ kỹ, nữ nhân ác độc đều do hoàn cảnh mà xuất hiện." Thần thái của mẫu thân hắn không thay đổi, khóe mắt vẫn như cũ, mang theo sự tự cao tự đại lẫn tàn nhẫn, khiến cho tim hắn phải rung động. Hắn cảm thấy, mẫu thân hắn lúc này đẹp tới mức khiến người ta khó thể quên.

Ngày đó, hắn đã nghĩ sẽ tìm người giống mẫu thân để cưới làm thê tử của mình.

Bây giờ hắn đã tìm được rồi. Tề Hằng Chi cúi đầu, toàn thân bởi vì vui sướng mà run lên, nắm lấy cây trâm ngọc bích kia, giọng nói mềm nhẹ như nói với người mình yêu: "Tín vật đính ước của Yên nhi, ta nhận, tới lúc đó, bản hầu sẽ dùng đại kiệu tám người nâng đón nàng vào cửa!"

Sau đó cười dịu dàng rồi hôn lên đôi môi dính máu của Liễu Như Yên, nụ hôn nhẹ như lông chim nhưng lại mang theo sự độc chiếm.

Liễu Như Yên mở to hai mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc, nàng ta chưa từng thấy Tề Hằng Chi như thế. Nàng đã từng thấy sự cao ngạo, lãnh khốc, tàn nhẫn của hắn. Nàng vĩnh viễn không thể quên sự hèn mọn của nàng ở kiếp trước, sự hèn mọn lúc nàng quỳ xuống cầu hắn giúp nàng, nam nhân này đã cười lạnh và nói ra lời nói tàn khốc nhất.

Mà bây giờ, nam nhân lại bắt đầu dây dưa với nàng, thật sự buồn cười!

Nữ tử mảnh mai thanh lệ nằm trên nhuyễn tháp, nam tử phiêu dật như tiên cúi đầu hôn môi, tư thế thân mật giống như đôi uyên ương hôn nhau, người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn họ chính là cặp tiên đồng ngọc nữ trời sinh.

Ngửi được mùi vị ngọt ngào trong không khí, Tề Hằng Chi lấy một bình ngọc trong tay, đổ viên thuốc màu trắng nhét vào trong miệng Liễu Như Yên.

Dưới mùi vị kích thích kia, Liễu Như Yên vốn phải động tình lại bắt đầu khôi phục sự tỉnh táo, ánh mắt hung ác nhìn Tề Hằng Chi.

Đừng tưởng rằng như thế thì nàng ta sẽ cúi đầu với hắn, căn bản là không có khả năng, sẽ có một ngày nàng giết chết hắn.

Tề Hằng Chi thấy ánh mắt kia thì cười khẽ: "Yên Nhi bảo bối, ánh mắt như vậy khiến ta phải động tâm, ta muốn..."

Câu nói kế tiếp nhỏ tới mức không thể nghe được nhưng mặt của Liễu Như Yên lại thay đổi. Tề Hằng Chi mỉm cười đem cây trâm nhét vào trong vạt áo, để bên ngực, sau đó nhìn vạt áo của Liễu Như Yên, vuốt nếp nhăn cho nàng ta, sau đó dùng tư thái thong dong cao quý rời khỏi đó, hắn đi đã lâu, nếu như tùy tùng không thấy hắn sẽ làm ầm cho coi.

Thấy bóng dáng rời đi của Tề Hằng Chi, Liễu Khê không khỏi dùng tay xoa cánh tay còn lại của mình. Tề Hằng Chi này là một tên biến thái chính cống!!!!!!

Hai má đột nhiên nóng bừng, Liễu Khê bây giờ mới nhớ, Liễu Như Yên được giải giục tình hương rồi nhưng nàng thì sao đây? Liễu Khê khóc không ra nước mắt, nàng cảm thấy cả người bốc lên cổ dục vọng chưa từng có, khó khăn xoay xoay thân thể, thậm chí còn cảm thấy sự nóng bóng từ người mình.

Liễu Như Yên đã có thể động đậy, đứng lên, chỉnh sửa lại người, sau đó dùng khăn lau vệt máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn chỗ Liễu Khê đang ẩn thân.

"Hừ" Liễu Như Yên hừ một tiếng, dùng cây trâm đẩy đẩy hương liệu bên dưới lên, mùi vị càng lúc càng đậm. Cho dù lần này nàng ta tính sai thì Liễu Khê vẫn trúng giục tình hương, bây giờ ngươi sẽ làm gì đây?

Nàng ta nở nụ cười, thuốc này càng ngửi lâu thì càng kịch liệt, Liễu Khê, lần này ngươi phải cố gắng nhé! Về phần Tề Hằng Chi, mắt Liễu Như Yên lộ lên sự hận thù, hai tay nắm chặt, ngươi đợi đó cho ta, cho dù xuống địa ngục nàng cũng phải kéo hắn xuống cùng.

Liễu Khê cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng mềm, run rẩy ôm cột nhảy xuống, nghiêng ngả chạy tới dùng trà đổ lên hương liệu, một lát sau khói dập tắt.

"Tiểu thư?" Bích Thủy bưng chậu nước ấm vào, lúc nãy nàng bị nha hoàn bên người đại tiểu thư kéo đi, bây giờ mới về, gọi một tiếng, không nghe Liễu Khê trả lời thì hoảng hốt mở cửa.

Hai gò má của Liễu Khê nóng bừng, giọng nói khàn khàn: "Bích Thủy, nghĩ cách gọi Lan Lăng hầu tới cho ta, mau lên!"

Nàng không rõ tại sao lại tìm hắn, nhưng mà dù sao chuyện này cũng phái xảy ra. Liễu Khê cắn chặt môi dưới, thở ra một ngụm nhiệt khí, lúc này nàng xem hệ thống ngăn cản thế nào.

"Vâng!" Bích Thủy thấy Liễu Khê có chút khác biệt, nghe mệnh lệnh của nàng, có chút chần chờ nhưng vẫn quyết định nghe theo lời nàng. Lan Lăng hầu là vị hôn phu của tiểu thư, chắc không có gì đâu.

Chỗ của Hàn Chỉ không ai dám tới gần, Bích Thủy chỉ liếc mắt cái đã thấy hắn.

Tự mình bơm hơi một chút, sau đó nàng cẩn thận tới gần Hàn Chỉ, nghĩ cớ cho bản thân.

Hàn Chỉ không để ý tới Bích Thủy, nàng gần như muốn khóc, người khác nhìn nàng thật đáng sợ.

"Hàn Chỉ đi đi, theo ta nhớ, hình như nha đầu kia là nha hoàn của Liễu nhị tiểu thư thì phải." Tề Hằng Chi nở nụ cười, Liễu nhị tiểu thư kia cũng rất thú vị, hắn muốn xem trò.

Hàn Chỉ nghe được lời nói của Tề Hằng Chi, không chút do dự đi theo Bích THủy.

Vừa mới vào cửa, đi qua bình phong thì Hàn Chỉ đã thấy Liễu Khê với đống quần áo hỗn độn, cuộn lấy bản thân, trong miệng là tiếng rên nho nhỏ.

Hai má đầy mồ hôi, mái tóc dán lên trán, hai mắt ngập người đầy mê người, nàng lúc này mang theo mấy phần quyến rũ dụ hoặc người khác, da thịt bạch ngọc lộ ra mang theo mấy phần hồng nhạt, nghe được tiếng bước chân thì lộ khuôn mặt khao khát.

Tim Hàn Chỉ chợt rối loạn, hung hăng đá then cửa xuống, sau đó dùng tay nâng mặt Liễu Khê lên, chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng cuốn lấy, hai má nóng bỏng không ngừng cọ xát lên tay Hàn Chỉ.

Có lẽ với người khác, vết sẹo trên mặt Liễu Khê là thứ kinh tởm, nhưng trong mắt Hàn Chỉ đó là sự dụ hoặc khiến hắn mất đi lý trí.

Độ nóng rực tràn khắp thân hắn, Hàn Chỉ cảm thấy máu dồn lên, hô hấp cũng khó khăn, nuốt mấy ngụm nước miếng, miệng lưỡi khô rát, ngây ngốc nhìn động tác của Liễu Khê.

Liễu Khê cảm thấy thẹn vô cùng, đặt thân thể gầy gò lên người Hàn Chỉ, giọng nói vừa thống khổ vừa đậm dục vọng: "Hàn Chỉ..."

Vừa nói vừa vươn cái lưỡi phấn nộn, liếm lấy lỗ tai Hàn Chỉ, sau đó cắn một cái khiến cho lỗ tai của Hàn Chỉ dính một ít nước miếng.

Hàn Chỉ như bị trúng tà, cúi đầu ôm lấy Liễu Khê, sự kích thích từ lỗ tai khiến cả người hắn tê dại, dục vọng dưới thân cứng lên.

"Liễu Khê!!" Thanh âm của Hàn Chỉ mang theo sự tức giận lẫn áp lực, khi thấy bộ dạng ý loạn tình mê của nàng, con ngươi đen mang theo chút gió lốc.

"Hàn Chỉ, Hàn Chỉ..." Liễu Khê mặc kệ sự cảnh cáo của Hàn Chỉ, cắn một cái trước ngực hắn, đầu lưỡi vươn liếm bộ ngực của hắn, dù cách bộ quần áo nhưng vẫn cảm nhẫn được hai viên đậu của hắn đứng thẳng lên.

Hai mắt Hàn Chỉ đầy tơ máu, trong mắt tràn đầy dục vọng, nhìn quần áo trên nhuyễn tháp kia, tùy tiện nhặt một cái bao lấy thân thể Liễu Khê, sau đó ôm nàng vào ngực, đá cửa phòng.

"Ta mang người đi" Hàn Chỉ chỉ bỏ lại một câu, sau đó ôm Liễu Khê ra khỏi Vân phủ. Đầu Liễu Khê vùi vào ngực của Hàn Chỉ, tim đập rất mạnh.

Vó ngựa dồn dập như cơn mưa rào, một tay Hàn Chỉ ôm lấy Liễu Khê, một tay nắm dây cương. Liễu Khê ở trong lòng hắn vặn vẹo thân thể mềm mai, gắt gao dán vào người hắn, cọ xát khiến cho mò hôi trên trán hắn chảy xuống.

Nếu không phải đang ở trên lưng ngựa thì Hàn Chỉ thật sự muốn đè Liễu Khê xuống rồi.

Cứ như cơn gió thổi qua Lan Lăng hầu phủ vậy, Hàn Chỉ xoay người xuống ngựa, không để ý đám người thỉnh an mình.

Hắn ôm Liễu Khê chạy vội về phòng ngủ của mình, đá cửa phòng một cái. Mấy nha hoàn đứng ở cửa phòng kinh ngạc nhìn Hàn Chỉ.

"Cút!" Hàn Chỉ gầm lên một tiếng.

Đại nha hoàn nhìn là biết có gì đó không đúng, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng đóng cửa lại, canh giữ ở cửa. Lúc nãy nàng thấy rất rõ, hầu gia ôm một cô nương. Hầu gia muốn làm gì không cần nói cũng biết, nàng chưa từng thấy hầu gia vội vàng như thế.

Động tác đặt Liễu Khê lên giường của hắn không được xem là dịu dàng, ánh mắt nhìn Liễu Khê chằm chằm. Thần trí của Liễu Khê không còn rõ, nhưng vẫn nhận ra được người trước mắt là ai, nàng nâng tay xé rách quần áo của Hàn Chỉ: "Hàn Chỉ..."

Thấy đôi mắt mê ly và hai má hồng rực của nàng, Hàn Chỉ đưa tay lên cởi đồ. Dây đai trên hông Liễu Khê rơi xuống đất, quần áo hỗn độn được kéo ra, lộ ra cái yếm màu đỏ tươi, bên dưới cái yếm là tiêu nhũ khéo léo làm người khác mê muội.

Hàn Chỉ không do dự cúi đầu, hôn lên đôi môi của Liễu Khê, đầu lưỡi linh hoạt đi vào dò xét, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Liễu Khê, nụ hôn mang theo dục vọng, Liễu Khê cảm thấy cả người tê dại vô cùng, cảm giác như bị hắn nuốt vào bụng.

Hôn cắn cái miệng nhỏ của Liễu Khê, hai tay không dừng lại, cởi chiếc yếm trên ngực, ném xuống đất, yếm được cởi khỏi nên lộ ra bộ ngực sữa, Liễu Khê dán ngực vào ngực của Hàn chỉ, không chừa một kẽ hở.

Hai tay đặt ở đai lưng Hàn Chỉ, bây giờ Liễu Khê không còn chút sức lực, căn bản không thể cởi được thứ gì trên người hắn, cảm giác không khí trong miệng bị Hàn Chỉ hút hết, đầu óc Liễu Khê không còn như bình thường, một tia chỉ bạc tràn ra miệng nàng, chảy xuống bên dưới.

Hàn Chỉ dừng nụ hôn lại, vội vàng ma sát mấy cái, sau đó đứng dậy cởi quần áo của mình, tùy tay ném đi, làn da không bị gì che đậy của hai người dán vào gần nhau, cảm giác da thịt dán vào nhau thật sự rất tuyệt vời.

Môi dời xuống cắn lên cái cổ trắng nõn của Liễu Khê, tiếp tục cắn xuống xương quai xanh xinh đẹp. Đợi tới khi nhìn thấy hai điểm đỏ au trên bộ ngực khéo léo của nàng, đôi mắt của hắn càng nóng bỏng hơn.

Vuốt ve bộ ngực, một cổ kích thích dục vọng dâng lên, Liễu Khê nhẹ giọng rên rỉ, vặn vẹo thân thể, thỉnh thoạng còn đụng vào dục vọng đang cứng rắn của Hàn Chỉ.

Ngón tay của Hàn Chỉ chậm rãi thâm nhập vào bên trong Liễu Khê, nơi đó đã ẩm ướt, ngón tay hắn không bị cái gì ngăn cản, vách tường bên trong gắt gao cắn lấy ngón tay của hắn, độ ấm bên trong như muốn làm hắn tan chảy.

Hắn rút tay ra, đặt vật nóng của mình vào giửa hai chân Liễu Khê, sau đó đẩy vào bên trong.

"A!!" Liễu Khê hét lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ Hàn Chỉ, thân dưới bị dục vọng thô to của hắn lấp đầy, thân thể do lần đầu bị xâm chiếm nên đau đớn, hạ thân của nàng đau đớn vô cùng, nơi chưa từng có người đụng vào co rút lại, giống như bài xích quái vật to lớn kia, một ít máu từ nơi hai người ân ái chảy ra, nhiễm đỏ giường.

"Đau quá...!!!" Liễu Khê khóc thầm, âm thanh nức nở từ cổ họng của nàng khàn khàn mang theo mấy phần dụ hoặc phá vỡ đi tự chủ của Hàn Chỉ, hắn hung hăng động thân thể, bắt đầu luật động.

Đau đớn qua đi, Liễu Khê bây giờ cảm thấy toàn thân như bị tập kích, ôm chặt lấy Hàn Chỉ, nơi mẫn cảm nhất bị vật nóng cứng rắn của hắn ma sát không ngừng, va chạm vào sâu bên trong khiến nàng sung sướng hét lên.

Cả người như bị nổ mạnh, thân thể trắng như tuyết của Liễu Khê Nhiễm một màu đỏ xinh đẹp, bởi vì thân thể nóng bỏng mà chảy ra mồ hôi, nó như keo dính thân thể hai người lại với nhau.

Liễu Khê vặn vẹo thân thể đón ý, lắc lư theo động tác kịch liệt của Hàn Chỉ, tiếng thét đau đớn bắt đầu chuyển sang tiếng rên rỉ đầy ngọt ngào. Không khí vốn bình thường bây giờ đã đầy mùi hương tình dục. Sự va chạm và ma sát mãnh liệt khiến Liễu Khê điên cuồng.

"Hàn Chỉ!! Hàn Chỉ!!" Liễu Khê thét chói tai mang theo sự run sợ, tất cả cảm quan trên người đều hưởng thụ sự sung sướng này.

Sau một hồi điên cuồng triền miên, thân thể Liễu Khê giống như tới mức cực hàn, động tử co rút nhanh, khuôn mặt ửng hồng đầy sự vui thích, ngay cả ngón chân cũng cuộn lên, thét chói tai lúc đạt tới đỉnh điểm cao trào, hai mắt choáng váng, thật sự là muốn chết trong cái cảm xúc này, nàng chỉ có thể rên rỉ đầy thích ý.

Hạ thân Hàn Chỉ cũng kịch liệt đâm vào mấy cái, sau đó ôm chặt lấy Liễu Khê, một cỗ nóng bỏng chảy vào sâu trong thân thể Liễu Khê, giống như ánh sáng nổ tung, trong đầu trống rống, thân thể không thể ức chế được sự sung sướng.

Cả người như chơi rong trong ôn tuyền, giống như được sợi bông bao vây, thoải mái vô cùng, không muốn làm gì. Hàn Chỉ chôn sâu trong thân thể Liễu Khê, hưởng thụ tư vị cao triều, Hàn Chỉ và Liễu Khê ôm lấy nhau ngã lên giường.

"Người đâu, chuẩn bị nước ấm." Âm thanh vốn lạnh lùng của Hàn Chỉ mang theo sự gợi cảm mê người khiến cho nha hoàn thủ vệ phải đỏ mặt.

Hai mắt dừng ở Liễu Khê trong lòng mình, thân thể mềm mại tuyết trắng lộ ra mấy điểm hồng hồng tím tím, lúc rút dục vọng còn nghe được tiếng rên thầm nho nhỏ của nàng.

Trong lúc Liễu Khê mê man thì nghe được hai giọng nói đang trò chuyện.

[Kỳ lạ thật, nó đã bắt đầu thoát khỏi phòng ngự tu bổ tự động sao?]

[Trải qua bốn lần kích thích, nó không bị phòng ngự làm cho tổn thất, hành động có chút chậm chạp, không phải ngươi nắm trạng thái của nó sao?]

[Thật ra có thể truy theo nhưng mà, lần này hình như có cái gì đó thay đổi. Lúc nãy nó xuất hiện sự quấy nhiễu mãnh liệt, cắt đứt tín hiệu, ta nghĩ tạm thời đã hư rồi]

[Mấu chốt là ở trên người Liễu Khê. Nếu nó cứ để ý tới nàng như vậy thì đem kịch bản chỉnh sửa lại đi. Để cho nó mất đi cảnh giác trước đã. Sau đó cho nó một kích trí mệnh, diệt trừ nó hoàn toàn. Hơn nữa, tốt nhất ngươi nên ở cạnh Liễu Khê, dùng thực thể để ước thúc kịch bản một chút]

[Đó là biện phát tốt nhất, lần chuyển hoán cảnh tượng lần này là ở đêm tân hôn]

Hai giọng nói thương nghị lập tức im lặng, Liễu Khê ngâm người trong bồn tắm, mí mắt đánh nhau, nàng buồn ngủ.

Hàn Chỉ ôm Liễu Khê ngồi trong bồn tắm, cầm lấy chiếc khăn mềm mại, nhẹ nhàng lau rửa thân thể của Liễu Khê, lúc xẹt qua hai chân của nàng, động tác ngừng lại một chút, dục vọng đã phát tiết lại cứng lên.

Nhỏ giọng chửi một câu, Hàn Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi kia, cố gắng nhẫn nại, ngón tay dò xét đi vào, tinh dịch màu trắng chảy ra, trong đó còn xen lẫn chút tơ máu màu đỏ.

Không dám làm nhiều động tác, Hàn Chỉ dùng khăn tắm lớn lau thân thể Liễu Khê, sau đó dùng áo ngủ bao lấy thân thể mềm mại rồi ôm lấy người đặt nhẹ lên giường.

Giường đã được nha hoàn đổi qua, Hàn Chỉ mĩ mãn ôm lấy Liễu Khê, hắn không nghĩ tới người Vân gia và Liễu gia vì hắn mạnh mẽ mang Liễu Khê đi mà gây nên sóng gió.

Vân lão phu nhân biết được chuyện này, tức giận vô cùng. Cố gắng nén cơn tức giận xuống, cố gắng che lấp chuyện, sau khi tiễn khác thì chỉ vào Tiểu Vân thị mắng: "Ngươi! Ngươi dạy con gái tốt thật! Không biết liêm sỉ!"

Ánh mắt Tiểu Vân thị lạnh lùng, vốn lo lắng cho Liễu Khê nhưng ngửi thấy mùi vị ngọt ngào trong phòng, tuy đã tản ra không ít nhưng không giấu được bà, đó là mùi của giục tình hương.

Bà lão này còn dám chỉ trích bà, nếu không phải bà ta quản gia không tốt thì Liễu Khê của bà sao có thể gặp chuyện này? Đừng quên Khê Nhi gặp chuyện ở tại Vân gia.

"Lão già kia, nghe cho rõ đây, nếu chuyện này mà truyền ra một chút thì đừng nói Liễu Như Yên, ngay cả tất cả các nữ nhi Vân gia cũng không thoát khỏi chuyên này, bà nên nghĩ lại cho kĩ." Tiểu Vân thị uy hiếp Vân lão phu nhân, những lời này chỉ có bà ta nghe rõ.

"Hồi phủ, nếu đại tiểu thư không về thì bảo nàng ta cả đời đừng bước vào Liễu phủ." Tiểu Vân thị không thèm để ý Vân lão phu nhân tức giận tới run rẩy, bà đi về phủ trước.

Đợi tới lúc Liễu Khê tỉnh ngủ thì đã là sáng sớm hôm sau. Ánh mắt trời chiếu vào mang theo tia ấm thoải mái, nàng cảm thấy trước ngực có chút nặng nề, cố gắng mở mắt ra thì thấy đầu Hàn Chỉ chui vào ngực nàng, còn đang mút lấy bộ ngực trắng noãn.

Mút đóa hồng mai diễm lệ một cái. Cứ như ghét bỏ nó quá nhỏ, lại cúi đầu, mút thêm một cái thật mạnh, âm thanh chậc chậc rung động, đóa hồng mai vốn hồng đẹp càng hồng thêm

Liễu Khê đỏ mặt, thân thể xuất hiện chút tê dại, đẩy đầu Hàn Chỉ ra: "Ta muốn về nhà."

"Ừm..." Hàn Chỉ mơ hồ lên tiếng, cúi đầu nhìn toàn thân đầy dấu hôn của Liễu Khê, trên người nàng dính đầy hương vị của hắn. Hôn lên khóe miệng của Liễu Khê, xoay người xuống giường.

Tự mình đem quần áo tới mặc cho Liễu Khê, cảm giác này cảm thấy thật sự rất quen thuộc.

Hàn Chỉ sai người chuẩn bị kiệu, tự mình hộ tống Liễu Khê về phủ.

Liễu Khê cứ nghĩ mình sẽ bị quở trách, thậm chí đã chuẩn bị việc bị trừng phạt, nhưng mà lúc vào thì thấy một đống thùng màu hồng.

Trừng mắt nhìn, cái kiểu này chỉ có xuất hiện ở hai hôm trước, đó là lúc Hàn Chỉ tới đưa sính lễ, vậy bây giờ Tề hầu đã tới sao?

Tất cả mọi người bận rộn thu thập sính lễ, lúc Liễu Khê về phủ chỉ có mấy người thấy. Đợi Liễu Khê vào nội viện thì Tiểu Vân thị và Liễu Như Yên đã ở đó.

Tiểu Vân thị thấy Liễu Khê vào cửa, bà là người từng trải, tự nhiên nhìn thấy hai mắt của Liễu Khê có sự nhộn nhạo, người đầy mị hoặc.

Thở dài một cái, may người kia là Lan Lăng hầu, bây giờ tự mình đem người về, cho nên không có gì xảy ra hết.

Liễu Khê nhìn thần sắc xấu xí của Liễu Như Yên, cũng phải, nàng ta rất hận Tề Hằng Chi, sao có thể vui vẻ gả cho hắn chứ.

Tâm Liễu Như Yên loạn như ma, nàng ta không nghĩ tới động tác của Tề Hằng Chi nhanh như vậy, chỉ qua một ngày mà đã chuẩn bị sính lễ xong rồi. Cho dù có hôn ước nhưng nhanh như vậy làm nàng trở tay không kịp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.