Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?

Chương 19: Tiến chẳng được , lùi chẳng xong




( will: ta phải vắt hết chất xám mới có chương này, mong mọi người đừng lơ ta. À tiết lộ xíu, từ bây giờ cuộc đời các nhân vật sẽ bước vào sóng gió nhé) ______________________________________

Bên trong là một đôi nam nữ trần như nhộng đang vận đông không ngừng, gây ra những tiếng động “ lạ” mà cô thắc mắc lúc nãy. Đôi chân dài trắng muốt như dây leo quấn chặt vòng eo săn chắc. Thân hình mền mại không ngừng cọ sát làm bừng ngọn lửa trên người đàn ông. Thân thể màu đồng khỏe khoắn, vòng eo chuẩn tam giác ngược, người đàn ông không ngừng luận động. Với tốc độ cùng tính dã thú của người đàn ông, cô gái cuối cùng cũng không thể chịu được. Tiếng cầu xin vang lên, nhưng không vì thế mà hắn dừng lại, càng thúc người anh em của mình sâu và nhanh hơn. Căn phòng trở nên ái muội hơn bao giờ hết, tiếng thở đục ngầu của hắn đan xen với lời khẩn cầu xin từ người phụ nữ vang vọng bên tai cô không ngừng. Cô thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với cô, cuộc đời cô sao lại phải chứng kiến những cảnh tượng mà chỉ trong ngôn tình mới xuất hiện thế này. Tất cả các sợi nơron thần kinh đang tạm thời đình công. Tuy mắt mở to nhưng phía trước đã đen ngòm, chân tay không ngừng run rẩy. Não thông, việc đầu tiên cô nghĩ tới là phải rời khỏi căn phòng ô uế này. Đúng. Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi. Toan quay người dời đi, nhưng chân cô lại vấp phải kệ để dép gần cửa và mọi việc xảy ra KHÔNG như ý.

“ Choang “

Bát cháo nóng hổi đáp đất một cách chễm trệ, và đâu thoát được tiếng kêu oai hùng của nó. Đương nhiên tiếng kêu này không thể không gây chú ý cho đôi bạn trẻ đang hựng hực lửa tình bên trong

•*Ông bà ở trên có linh, xin phù hộ độ trì cho con qua được tai kiếp này bình an, làm ơn cứ để đôi tình nhân trong kia tiếp tục đi. A Di Đà Phật *

( will: chị ơi tiếng to như vậy chị bảo người ta làm sao tiếp tục, có khấn tới chết chị cũng xong đời rồi)

Chắp tay lên trời cầu nguyện, và bằng tốc độ thần tốc cô thu dẹp đống ngổn ngang dưới sàn chuẩn bị chuần lẹ. Mấy mảnh sứ kia thật yêu thương cô một cách quá đáng mà, bằng chứng là nó nằm yên trong lòng bàn chân cô. Thật sự là rất đau, nhưng vì không muốn ảnh hưởng bên trong nên cô đành nhẫn nhịn đứng lên, mặc kệ máu đang từ từ rỉ ra. Bàn tay vừa đặt vào nắm cửa thì giọng nói đáng nguyền rủa đó lại vang lên, sự nhẫn nhịn biến thành bọt nước

- Đứng lại.

* ayzzz, không sao phải bình tĩnh, phải chiếm thế thượng, đúng *

- Tại sao anh dám đưa nhân tình về nhà, em anh...

* Mày đang nói cái quái gì thế,nhà anh ta mà * tuy nhăn nhó nhưng cô vẫn không bỏ cuộc

- aha... anh cứ tiếp tục

* không đúng, mày làm phiền người ta mà còn dám nói người ta tiếp tục được nữa sao* Vậy là cô bày ra bộ dạng đáng thương vô ( số) tội cùng ăn năn nói

- Tôi xin lỗi

* xem ra câu này đúng trọng tâm *

Sau một hồi suy nghĩ cách lấp liếm sai phạm, cuối cùng cô vẫn chọn xin lỗi. Cô cũng đâu phải bà chủ trong nhà, hắn ta làm gì quan tâm ai là chuyện của hắn. Cô làm sai, làm sai thì phải xin lỗi thôi. Nhưng sao nhìn mặt hắn vẫn không có chút biến sắc vậy, vẫn vẻ mặt nhàn nhạt khiến người ta run sợ. Không phải hắn tức giận, rồi muốn đuổi cô chứ. ( will: chị đụng đến ai không đụng, lại đụng đến tảng băng này, nói sao anh không giận)

Tìm đường lui lúc này chính là kế sách hay nhất. Vậy là cô cười sởi lởi nói

- Vậy tôi xin phép ra ngoài, cậu chủ khi nào xong xuôi mời xuống ăn sáng

- Đứng lại

Đúng là hắn muốn chặn hết đường lui của cô mà. Cô bây giờ đang trong tình thế tiến chẳng được mà lùi cũng chẳng xong. Làm ơn tha cho tôi đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.