Buôn Đồ Người Chết

Quyển 12 - Chương 7: Căn phòng hoảng loạn




Lý mặt rỗ dứt khoát trong bóng tối quờ tay đi qua, vỗ vỗ vào vai chủ thuyền: "Rốt cuộc có chuyện gì, chúng ta giúp ngươi thêm dũng cảm, đừng sợ mụ ta."

Mà lúc này, trong phòng chợt vang lên tiếng náo động, nghe giống như có thứ gì đang đi đi lại lại trong phòng chứa.

"Ai đó?" Lý mặt rỗ lập tức cuống cuồng hỏi: "Đừng có chạy lung tung, ở đây tối om, làm hỏng đồ cổ đền không nổi đâu."

Tôi cẩn thận lắng nghe, tiếng bước chân là từ bên cạnh Lý mặt rỗ phát ra. Không phải Lý mặt rỗ đang chạy, mà là chủ thuyền. Tôi lập tức nói: "Lý mặt rỗ, ngươi mau giữ chủ thuyền lại, đừng để hắn chạy loạn. Xem ra hắn lại nổi điên, tranh thủ thời gian tìm xích sắt trói lại."

Lý mặt rỗ hít sâu, sau đó run rẩy nửa khóc nửa cười: "Trương gia tiểu ca, đừng dọa ta, chính ngươi chạy loạn ấy, ta đang nắm bả vai gã chủ thuyền đây."

Nghe lão Lý nói vậy, tôi chợt thót tim. Không ổn rồi, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Tôi khẩn trương gọi tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, cô bật đèn pin lên, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì?"

Tiểu Nguyệt run rẩy: "Ừ." Sau đó mở đèn pin lên. Nhưng vừa bật đèn, nàng liền hét lên một tiếng, đèn cũng từ trên tay lắn xuống bậc cầu thang, tắt ngóm.

Tôi giật mình, vội hỏi tiểu Nguyệt vừa trông thấy gì? Giọng nàng tràn đầy sợ hãi: "Chủ thuyền...chủ thuyền là quỷ!"

"Cái gì?" Lý mặt rỗ hét lên một tiếng, sau đó nhanh chân vội chạy. Nhưng hắn quên là chúng tôi đang ở trong phòng chật chội, nên chưa chạy tới bước thứ hai, đã đâm vào một ngăn chứa, ngã cắm mặt xuống đất.

Tôi liền đỡ hắn lên, bảo hắn ngồi bên cạnh tôi. Lý mặt rỗ run rẩy: "Tiểu Nguyệt, sao cô lại biết gã chủ thuyền là quỷ?"

"Gã chủ thuyền đi xung quanh ngươi, nhưng nửa thân trên hắn lại không nhúc nhích, bả vai bị ngươi giữ."

Chả cần tới tiểu Nguyệt, nếu là tôi chứng kiến cảnh đó, cũng sẽ sợ đến hồn phi phách tán. Chủ thuyền hai nửa thân chia lìa? Mà nửa dưới lại còn có thể đi loanh quanh?

Tôi với Lý mặt rỗ không kìm lòng được, rùng mình một cái.

"Tiểu Nguyệt, mau xuống đây." Tôi nói: "Chúng ta ở cùng nhau sẽ an toàn hơn."

Tiểu Nguyệt lảo đảo từ trên bạc thang đi xuống, nắm lấy tay tôi, sau đó co quắp ở một góc.

"Này, chủ thuyền, ngươi có nghe ta nói không?" Thật ra tôi vẫn có chút nghi ngờ tiểu Nguyệt, dù gì ở hoàn cảnh này, ánh sáng đèn pin lại không tốt, có thể nàng sinh ra áo giác hay không.

Trả lời tôi, chỉ có tiếng bước chân rầm rập. Tiếng bước chân vang tới từ nơi góc đối diện, cũng không có ý tới gần chúng tôi. Tôi vươn chân, tính tìm đèn pin, hi vọng có thể chiếu sáng căn phòng này.

Nhưng chân tôi vừa vươn ra, tiểu Nguyệt lại bỗng nhiên mở miệng: "Trương ca, sao cánh tay của anh lạnh quá vậy?"

Tôi nói: "Đâu có lạnh..ơ mà tay trái hay tay phải?"

"Tay phải." Tiểu Nguyệt nói.

Tôi ớn lạnh sống lưng, lập tức rống lên: "Mau buông nó ra, đó không phải tay của tôi đâu."

Tiểu Nguyệt tức thì kinh hãi hét lên một tiếng, tôi túm lấy tiểu Nguyệt, ôm nàng vào ngực, sau đó hướng tới chỗ nàng vừa ngồi, đạp loạn xạ: "Mặc kệ ngươi là thứ gì, cút ngay cho ta." Có điều tôi chỉ đạp vào khoảng không.

Nhưng hình như cũng có thu hoạch ngoài ý muốn, chân tôi trong lúc vô tình dẫm lên đèn pin. Điều này khiến tôi hưng phấn, nhặt đèn pin lên, định bật đèn thì phát hiện, pin đã bị rơi ra ngoài hết.

Tôi chẳng màng nguy hiểm, lấy hết dũng khí ngồi xuống, tay tìm loạn trên đất.

Chợt tay tôi đụng phải một cánh tay lạnh ngắt, vừa chạm vào nó liền gắt gao nắm lấy tay tôi. Cánh tay này thật sự lạnh như khối băng, làm tôi tê buốt.

Nhưng tôi chẳng để ý tới, trực tiếp tung cước đạp nó văng sang một bên, tiếp tục sờ soạn tìm pin.

Cũng may, lần này cuối cùng tôi cũng tìm được viên pin, không chút do dự lắp vào, sau đó mở chốt. Trong lúc đó, cánh tay lạnh buốt kia cứ tìm cách ngăn cản tôi, tôi liền bảo Lý mặt rỗ trợ giúp.

Lý mặt rỗ cũng phẫn nộ, mà người đang tức giận thì biết sợ là gì, trực tiếp đứng trước mặt tôi ngăn cản. Mặc dù chẳng nhìn thấy gì, nhưng nghe tiếng gió, cũng có thể đoán được lão Lý đang liều mạng với đối phương.

Đèn pin bật sáng, tôi lập tức chiếu về phía Lý mặt rỗ. Vậy mà phát hiện hắn đang vật lộn với không khí, phía trước hắn trống không, nào có bóng người?

Lại chiếu qua phía chủ thuyền, hắn vẫn ngồi trên ghế như cũ, nét mặt cười lạnh, nhìn chúng tôi. Thân thể hắn vẫn nguyên vẹn, không bị chia ra như lời tiểu Nguyệt nói.

Chỉ có điều, mặt chủ thuyền đen sì, tròng mắt lồi ra, khóe miệng chảy nước bọt. Không ổn, đây là ngạt thở.

Tôi vội nhào tới, lật mí mắt của chủ thuyền lên, soi đèn pin vào. Chủ thuyền hít sâu một hơi, sau đó kêu thảm, cuối cùng lấy lại tinh thần, nằm rạp trên đất gào khóc.

Tôi lập tức chiếu đèn pin ra xung quanh, phát hiện, chỗ lúc nãy chúng tôi đứng xuất hiện một đôi chân, chạy tới chạy lui.

Ánh sáng rất yếu, nên nhìn không rõ lắm, có điều nó đích xác rất giống một đôi chân người. Chỉ có hai chân, không có thân trên. Xem ra ban nãy tiểu Nguyệt không phải là ảo giác.

Cái chân kia cứ đi vòng quanh tại chỗ, không có ý đi tới chỗ chúng tôi, như là không muốn tổn thương chúng tôi vậy.

Tôi cướng ép mình tỉnh táo lại, lớn tiếng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao muốn hại hắn?"

Lý mặt rỗ không hiểu gì, hỏi tôi nói chuyện với ai vậy. Tôi liền chỉ tay vào đôi chân kia, Lý mặt rỗ lập tức căng thẳng, tay nắm lấy góc áo của tôi.

Nhưng đối phương không lên tiếng.

Lý mặt rỗ run run: "Nó không có mồm, làm sao nói chuyện với ngươi được?"

Tôi nghĩ nghĩ, cũng đúng.

"Ngươi mau biến đi, vị bằng hữu này của ta được mọi người gọi là Nam Kinh tiểu Chung quỳ, trên thế gian không có quỷ nào là hắn không giải quyết được. Chúng ta không muốn làm hại ngươi, coi như cho ngươi một cơ hội." Lý mặt rỗ nghiêm giọng nói.

Nhưng đôi chân vẫn chỉ đi quanh tại chỗ, cũng chẳng có ý sẽ rời đi. Tôi bảo lão Lý đừng nói nữa, đôi chân này không thể rời đi được, là do nửa lượng vẫn ở trong phòng, nó không thể rời nửa lượng được.

Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi bây giờ làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta cứ hao tổn sức lực như vậy?

Tôi nói đừng lo lắng, mềm mỏng không được, chỉ còn cách cứng rắn.

Tôi không nhiều lời, móc sừng tê giác trong túi ra, ra lệnh: "Lão Lý, đôt sừng tê giác này lên; tiểu Nguyệt cầm gỗ đào, thứ này mà dám bén mảng tới gần, hãy dùng gỗ đào đánh nó."

Tôi thù xé một túi muối trắng, đến trước mặt chủ thuyền, nhét một vốc vào miệng hắn. Chủ thuyền phẫn nộ giãy dụa, tôi mắng: "Nếu không muốn chết, mau thành thật khai báo cho ta!"

Chủ thuyền quả nhiên phủ phục lại, có điều miệng ngậm đầy muối, hẳn là rất khó chịu, nhìn mặt hắn nhăn nhó khổ sở.

Lý mặt rỗ thì bắt đầu đốt sừng tê giác, nhưng có thể do sừng tê giác bị ẩm, rất khó bắt lửa. Tôi đành cởi áo đốt lên, sau đó ném sừng tê giác vào.

Sau một lúc bị hong khô, sừng tê giác bắt đầu bốc cháy, tản ra một mùi khói đặc trưng, chỉ một lát, cả căn phòng tràn ngập mùi hương.

Tôi đang ép bức cặp chân kia!

Trời đất vạn vật đều có tương khắc. Nó đã phát ra được mùi hôi thối, vậy rất có thể sẽ sợ mùi thơm. Hi vọng chiêu này có tác dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.