Buôn Đồ Người Chết

Quyển 10 - Chương 6: Mê hồn trận




"Không thành vấn đề." Tôi xác nhận lại với lão: "Tôi chỉ cần chờ chăn bông tơ vàng quấn lấy hình nhân, sau đó ôm cái chăn về cho ông là được, đúng không?"

Lão già gật đầu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, cùng hai người lên đường. Nhiều người thật ra lại không tốt, dễ bị phát hiện, nên tôi muốn tiểu Nguyệt ở lại, tôi với Lý mặt rỗ hai người đi là đủ rồi. Nhưng tiểu Nguyệt nói, so với bãi tha ma, nàng sợ lão già cổ quái này hơn.

Đúng vậy, tôi cũng không biết lão già này có phải chính nhân quân tử hay không, bỏ một đại mỹ nữ như tiểu Nguyệt ở lại nơi này, không thể yên lòng, nên dứt khoát dẫn nàng theo.

Trong bóng đêm, chúng tôi dựa vào ánh đèn pin, lần mò tới bãi tha ma. Có thể đã trải qua tình cảnh thế này khá nhiều, nên tôi không quá sợ hãi.

Cầm hình nhân ném xuống bên cạnh chăn bông, chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy tới núp sau một tấm bia mộ, quan sát động tĩnh.

Sắc trời tối đen, lại thêm nơi này gió lớn thổi mạnh, chúng tôi ở đầu gió, mắt nhắm mắt mở, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình nhân.

Nơi nay hoang vắng, đêm đến là địa điểm lý tưởng cho thú hoang. Chẳng mấy chốc bên trong nghĩa địa xuất hiện nhưng cặp mắt xanh lè, chạy tới chạy lui, còn làm những hành động quái dị.

Tuy trong lòng tôi rõ, những động tĩnh này là do mèo rừng, chó hoang làm ra, nhưng trong không khí này, nhìn thấy ánh mắt xanh lè như vậy, vẫn không khỏi sợ hãi.

Nhưng dù có hoang mang thế nào, ánh mắt của tôi cũng không rời hình nhân. Giờ đã là giờ Tý, là lúc âm khí mạnh nhất, chăn bông chắc chắn sẽ có hành động.

Quả nhiên, chỉ lát sau, tôi bỗng nghe bên trong phần mộ bị đào bới phát ra tiếng phụ nữ khóc. Tiếng khóc u sầu ảo não, nghe mà nội tâm tôi cũng có chút thương cảm.

Tôi nói đùa: "Lý mặt rỗ, không phải ngươi rất thích anh hùng cứu mỹ nhân sao? Cô gái đang khóc thút thít này chắc hẳn rất cần sự an ủi đó."

Lý mặt rỗ nhe răng lườm tôi. Tiếng khóc kia phảng phất tới từ nơi xa xôi, mà lại có cảm giác gần sát bên tai, tôi thấy tư tưởng mình cũng bắt đầu hốt hoảng. Xem ra, thứ này đúng là hung tới cực hạn, chẳng trách lão già nói tôi không phải đối thủ của nó.

Giờ phút này, tôi càng phải cẩn thận, vì tránh bị quỷ ám, tôi nghiến răng cắn đầu lưỡi, mượn cảm giác đau để kích thích thần kinh. Đúng lúc này, tiếng khóc ai oán đột ngột dừng lại.

Mà từ phần mộ bị cháu ngoại của lão già đào lên, truyền đến một loạt âm thanh, nghe như có thứ gì đang chật vật leo ra từ bên trong. Tôi căng hai mắt, cố gắng quan sát, nhưng ngoại trừ bóng tôi dưới phần mộ, chẳng thấy gì cả.

Ngay sau đó, một cảnh kinh dị xảy ra

Chăn bông tơ vàng trên đất đột nhiên phồng lên, như có người chui vào. Không xong, quả nhiên có quỷ.

Mà trong chăn bông lại có âm thanh ma mị cất lên, giọng giống với tiếng khóc vừa rồi: "Quan nhân, người đã đến, chúng ta nghỉ ngơi đi."

Nói xong, chăn bông treo lơ lửng trong không khí, hướng tới hình nhân mà bay. Lý mặt rỗ sợ hãi, núp sau bia mộ, nói: "Trương gia tiểu ca, ta xem ra đã hiểu. Hai người chết mấy ngày trước, trước khi chết chắc hẳn là ân ái một phen. Có thể xxx cùng ma, khẳng định sung sướng."

Tôi liếc hắn một cái: "Ngươi thích thì có thể thử."

Lý mặt rỗ lập tức khoát tay: "Không, không, ta còn phải kiếm tiền nuôi con."

Chuyện xảy ra sau đó là tự nhiên, chăn bông rất nhanh quấn lấy hình nhân, toàn bộ không gian trở về yên ắng. Không có tiếng phụ nữ khóc, không có tiếng sột xoạt, thậm chí tiếng gió cũng giảm đi ít nhiều.

"Động thủ!" Tôi la lớn, sau đó bổ nhào về phía chăn bông, tiểu Nguyệt và lão Lý cũng chạy sát theo tôi. Chăn bông mặc dù quấn lấy hình nhân, nhưng quả thực nhìn giống như có hai người đang nằm bên trong.

Tôi biết bên trong một cái chắc chắn là nữ quỷ, lập tức không khách khí, duỗi hai tay định ôm chăn bông đi.

Nhưng tôi vừa ôm vào chăn, sau lưng bỗng vang lên tiếng một đứa bé: "Dừng tay, mau thả xuống."

Tôi bị dọa hai chân co quắp, vội quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, trong bãi tha ma lại xuất hiện một bóng đen nhỏ bé. Bóng đen này là ai? Vì sao lại đến đây, mà lại thần bí tới mức chúng tôi không phát hiện ra?

Lý mặt rỗ cũng giật nảy mình, nhưng thấy đối phương là con nít, lập tức nổi giận đùng đùng mắng: "Đêm hôm khuya khoắt, con cháu nhà ai, lại ra đây hù dọa người ta?"

"Hừ, không biết nhân tâm. Lão già kia muốn hại các ngươi, giờ mau buông chăn bông xuống, chạy một mạch về hướng Tây, phía Tây có một con sông nhỏ, các ngươi tới đó lập tức nhảy xuống, gặp bất kỳ tình huống gì cũng không được quay đầu lại, ngâm mình trong nước tới sáng."

"Đương nhiên, nếu các ngươi có thể chờ đến khi mặt trời mọc, ta sẽ cứu các ngươi lên, còn nếu không chịu được tới lúc đó, cũng không sao, ta sẽ tới nhặt xác các ngươi."

Đứa bé nói chuyện rất có bài bản, tôi nghe mà rùng mình. Lão già muốn hại chúng tôi? Tại sao lão lại muốn hại chúng tôi?

Tôi không muốn tin đứa bé này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao tôi luôn cảm thấy giọng nói của đứa bé này rất quen? Giống như trước đây đã từng nghe qua. Tôi liền bật đèn pin, chiếu qua.

Nhìn rõ đứa bé, tôi kém chút nữa thì kêu lên. Không phải ai khác, chính là sư đệ của nam nhân áo thun, tiểu đạo đồng ở trong mê đồ quán HongKong.

Sao hắn lại xuất hiện ở đây? Mặc kệ, đã là người của nam nhân áo thun, trăm phần trăm đáng tin. Tôi liền bảo lão Lý cùng tiểu Nguyệt: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau làm theo lời hắn nói."

Tôi vứt bỏ chăn bống trong tay, quay người nhắm hướng Tây mà chạy thục mang. Trên đường đi, trong đầu tôi xuất hiện không biết bao nhiêu câu hỏim

Tiểu đạo đồng không phải ở HongKong coi miếu sao, sao lại chạy tới tận đại lục?

Mà vừa rồi, lúc hắn tới, sao chúng tôi không nghe thấy tiếng bước chân?

Hay tiểu đạo đồng này là giả?

Càng chạy, suy nghĩ của tôi càng rối loạn, bởi vì căn bản tôi không biết, ở phía trước chờ chúng tôi là cây cỏ cứu mạng, hay là vực sâu không đáy?

Ngay đúng lúc chúng tôi đang chạy, phía sau bỗng vang lên một âm thanh quen thuôc: "Trương Cửu Lân, dừng lại."

Giọng nói lần này, là nam nhân áo thun. Phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức đứng lại, Lý mặt rỗ cùng tiểu Nguyệt cũng dừng theo, vô thức muốn quay đầu nhìn lại.

Nhưng tôi lại nhớ tiểu đạo đồng đã cảnh báo, lập tức hô: "Đừng quay đầu, tiếp tục chạy."

Lý mặt rỗ mắng một câu: "Đến cùng, ai là người tốt, ai là người xấu? Con mẹ nó loạn hết cả lên."

Tôi bất đắc dĩ cười khổ nói: "Chỉ có thể tới đâu hay tới đó, tiếp tục chạy về hướng Tây, ta cũng không tin sẽ bỏ mạng ở nơi này." Nói xong, tôi tăng tốc nhanh hơn.

Nam nhân áo thun thần bí xuất hiện ở phía sau, chắc chắn đáng ngờ, nên tôi quyết định không để ý tới.

P/s: phần này hấp dẫn vl


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.