Đánh giá: 8/10 từ 83 lượt
Convert: Tàng Thư Viện
Edit: Chucuoiyeu, Khuynh Thành, Huyết Tử Lam
Người ta nói "Bát nước đổ đi không thể hốt lại được nữa"
Hôn nhân đã tan vỡ, niềm tin cũng rạn nứt làm sao lại có thể yêu thương, hàn gắn được như lúc đầu???
Trên đời này chẳng ai vô duyên vô cớ yêu ai, yêu cũng có nhiều điều khởi đầu lắm, yêu vẻ ngoài, yêu tính cách, yêu tiền bạc, yêu gia thế địa vị... Cái đó cũng có thể gọi là yêu đấy
Và cũng chắng ai vô duyên vô cớ hận ai, bởi không có yêu thì làm sao có hận???
Vì yêu sinh hận
Có khi ta tình nguyện lúc đó đừng gặp đừng động lòng thì đã không phải đau khổ
Nhưng có ai lại khống chế được tình cảm của bản thân??
Tuổi trẻ yêu đương, khó có ai mà không phạm sai lầm, nhưng cái sai lớn nhất chính là lừa dối, chính là phản bội
Liệu câu nói thứ tha có mấy ai thốt ra được?
Liệu tình thương, tin tưởng đã bị đâm một lỗ sâu hoắm sẽ lành lại được mà không một vết sẹo ư???
Và có biết vết sẹo ấy sẽ nhức nhối thế nào nếu vô tình có điều gì gợi nhớ, nếu có những lúc xao nhãng chính đối phương lại gợi lên điều đó?
Người phạm lỗi lại nhớ đến sai trái của mình bao giờ?
Chỉ có người chịu khổ đau mới mãi khắc ghi cái giằng xé cái mùi vị như cứa vào tim ấy mà không nói nên lời, không thể diễn tả nỗi, cũng chẳng làm cho kẻ kia hiểu rõ được
Tan vỡ, đường ai nấy đi chắc là kết quả tốt nhất. Nhưng yêu sâu đậm như vậy, cái day dứt, cái thương nhớ, tình cảm đằm thắm, những kỉ niệm bên nhau,...dằn vặt bao nhiêu, thổn thức bao nhiêu...
Bình luận truyện