Bỏ Vợ, Không Có Cửa Đâu

Chương 10




Đồng Tử Du ngày thứ ba dậy từ sáng tinh mơ, sửa sang lại hành lý cho tốt, ngồi lên xe Đài Nam.

Tại Đồng gia.

Không ngoài ý muốn nhìn thấy em gái bộ dáng lo lắng sợ hãi, Đồng Tử Du cưng chiều vỗ đầu em.

“Ừ.” Đồng Tử Duệ gật đầu liên tục, “Chị trở lại là tốt rồi.”

“Ha ha, chị lên lầu trước.”

“Vâng.”

Trên đường gửi một tin nhắn cho Bạch Mộ Hiên.

“Chị không sao, không cần phải lo lắng.”

Sai biệt không quá nửa giờ, một người đàn ông dáng vẻ mệt mỏi chạy tới. Đồng Tử Thân cười nhìn nhìn chăm chú, là cựu anh rể, Đồng Tử Duệ nghĩ gì nói thế: “Cựu anh rể, sao anh lại tới đây?”

Bạch Mộ Hiên đang muốn tìm một người hỏi Đồng Tử Du đã trở lại chưa, thiếu chút nữa bị một câu này của Đồng Tử Duệ làm cho tức đến hộc máu. Cái gì gọi là cựu anh rể, từ đầu tới đuôi, anh chính là anh rể của cô!

“Xóa ngay cái từ Cựu kia đi!”

Đồng Tử Duệ bị giọng điệu nghiêm nghị của anh dọa toàn thân run rẩy, uất ức nói: “Anh……anh rể.”

Nhìn Đồng gia tiểu muội bị anh dọa thành như vậy, Bạch Mộ Hiên nhớ tới lời nói của Đồng Tử Du, cô luôn nói anh quá nghiêm nghị, em gái của cô đều bị anh dọa chết rồi.

Biểu tình của Đồng gia tiểu muội đúng là như vậy, vì vậy Bạch Mộ Hiên yêu ai yêu cả đường đi lối về, hạ giọng điệu: “Em gái nhỏ, chị của em đâu?”

“Chị đã lên lầu được nửa giờ.” Đồng tiểu muội giống như đối mặt với thầy giám thị, trả lời rất rõ ràng.

Bạch Mộ Hiên cười khổ, xem ra hình tượng của anh tạm thời không có biện pháp cứu vãn: “Tốt, cám ơn.”

“Không cần khách khí.” Đồng tiểu muội thiếu chút nữa liền cúi đầu chào Bạch Mộ Hiên rồi.

Đồng Tử Duệ vẫn cho là Chị cả không thích anh rể, mà anh rể luôn nghiêm nghị, cô rất sợ chị cả vì Đồng thị mới đáp ứng cùng anh rể một chỗ. Nhưng bây giờ xem ra có chút không giống.

Bạch Mộ Hiên không thể làm gì khác hơn là bước nhanh len lầu, tránh cho Đồng tiểu muội bị mình dọa thành tượng đứng mất.

Trước khi đi, anh nhìn thấy một nam nhân cao lớn đứng cách Đồng tiểu muội không xa, anh tùy ý liếc mắt nhìn, sau đó lên lầu tìm Đồng Tử Du.

Khi anh đường hoàng mở của phòng cô thì người phụ nữ nào đó vừa đi từ trong phòng tắm đi ra, người chỉ quấn một cái khăn tắm.Ánh mắt anh sáng lên, nước miếng cũng muốn chảy xuống.

“Anh đã đến rồi?” Giống như cãi vã giữa bọn họ không hề có, Đồng Tử Du tự tại soi gương, bên tai không ngừng truyền đến thanh âm nuốt nước miếng. Cô làm như không thấy, làm đủ trình tự sau khi tắm.

Bạch Mộ Hiên chịu đựng đói khát, từng bước từng bước đến gần. Chóp mũi truyền hương thơm của cô: “Em không phải đang tức giận?”

“Tức giận có giải quyết được gì không?” Dù sao chuyện giữa bọn họ anh đều là người quyết định.

Quả nhiên là đang tức giận. Bạch Mộ Hiên nhếch miệng cười một tiếng: “Ai bảo em luôn lạnh nhạt, giống như là không để ý đến anh.”

Nếu như không phải lỗ tai của mình luôn rất tốt, Đồng Tử Du sẽ cho rằng đứng trước mặt mình là một đứa bé 7, 8 tuổi. Theo ý tứ của anh, là cô sai?

“Em không quan tâm anh?”

“Ừ.” Bạch Mộ Hiên uất ức giống như một con thỏ trắng nhỏ, lỗ tai cũng rủ xuống. Xem ra giờ phút này anh thật sự cùng họ Bạch không có chút quan hệ.

“Bạch Mộ Hiên!” Đồng Tử Du nặng nề đặt kem dưỡng xuống bàn: “Em nếu không quan tâm anh, em sẽ không nấu cơm cho anh, làm ấm giường giúp anh?”

Nghiệp chướng nha! Nghe thiên kim tiểu thư luôn hào phóng ưu nhã nói ra loại câu này, Bạch Mộ Hiên bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán: “Tử Du, đừng nóng giận, đừng nóng giận……”

Đồng Tử Du hừ mấy tiếng, tiếp tục động tác trên tay, không có ý định để ý đến anh.

Cô nói không sai, là anh hư, biết rõ một thiên kim tiểu thư không biết làm cơm là bình thường. Mình lại vì bản thân buộc cô phải học nấu nướng, nấu cơm cho anh ăn. Hiện tại tài nấu nướng của cô rát cao, có một nửa đều là do anh bức.

Anh thậm chí để giải quyết nhu cầu sinh lý mà muốn cô chuyển qua chỗ anh ở, giống như lời cô nói, ấm giường.

“Là anh sai lầm rồi, là anh sai lầm rồi.” Bạch Mộ Hiên mặt ủ mày chau, thật giống như nhận lầm: “Mà anh vừa bắt đầu đã ép em. Anh cho là em bị vội vã mới…….”

Đồng Tử Du mắt lạnh, Bạch Mộ Hiên nuốt lời nói trở về, vòng vo chuyển đề tài: “Ừ, lần trước nổi giận là do anh không đúng. Anh cho rằng anh đi quán bar, em tuyệt không quan tâm, cho nên anh mới có thể……” Anh lại nhận được một ánh mắt xem thường, “Anh không biết Viên Bình Nghiệp đã nói với em……” Âm thanh phía sau nhỏ dần.

“Bất kể Viên Bình Nghiệp có nói hay không với em, em thấy anh ở quán bar chơi rất vui vẻ, rất high nha!” Đồng Tử Du lạnh lùng châm chọc.

Bạch Mộ Hiên ngoan ngoãn cúi đầu: “Lão bà, anh nhận lầm.”

“Còn nữa, ghê tởm nhất là anh còn chơi trò bức người!” Đồng Tử Du lần lượt kể tội của anh.

“Anh không tìm được em, nhạc phụ lại không nói cho anh. Anh chỉ có thể làm như vậy, như em thấy trên TV, Đồng Tử Du, anh hiện tại chính thức truy nã em……”

“Truy nã cái gì, em cũng không phải tội phạm!”

“Nhưng em là trồn thê!”

“Là anh đáp ứng hủy hôn!”

“Là em nói trước.”

Tốt lắm, hai người lại tranh đấu đến đỏ mặt tía tai rồi. Thật sự rất buồn cười, hai người ở chung một chỗ lâu như vậy chưa từng cãi nhau, bởi vì Đồng Tử Du nhẫn nhục chịu đựng, nói cái gì cũng nghe theo anh, làm một người vợ chưa cưới khéo léo. Ai ngờ anh được voi đòi tiên, càng ngày càng đem cô giẫm ở dưới chân.

Bạch Mộ Hiên lộ ra nụ cười, vẻ kinh ngạc: “Tử Du, cho tới bây giờ chưa từng cùng anh gây gổ.”

“Anh thích người khác như vậy với mình sao? Anh thật là biến thái!” Đồng Tử Du hiểu rõ đạo lý làm vợ, không người đàn ông nào muốn cùng vợ mình suốt ngày gây gổ.

“Thỉnh thoảng như vậy có thể gia tăng tình thú vợ chồng nha!” Bạch Mộ Hiên nghiêm túc nói.

Đồng Tử Du hết ý kiến, cô cho rằng anh hôm nay là tới tạ tội, đến cuối cùng bọn họ lại còn bàn luận tình thú vợ chồng. Thôi, cô không có hứng thú.

“Em muốn ngủ, nếu như anh không phản đối, xin về cho.”

Đồng Tử Du tỉnh táo lại, cô sai lầm rồi. Người đàn ông này luôn cổ quái, còn thích cùng phụ nữ gây gổ. Cô ghét nhất là cãi nhau, làm sao sẽ cho rằng mình rất hiểu người đàn ông này đây?

“Không cần, nếu như em không thích cùng anh gây gổ, vậy anh không gây gổ, em không thích anh nói chuyện vậy anh cũng sẽ không nói chuyện…….” Bạch Mộ Hiên làm động tác kéo khóa, công khai mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.(Anh Hiên đáng yêu quá )

Bạch Mộ Hiên luôn ở vị trí chủ đạo, hôm nay đổi thành Đồng Tử Du, Đồng Tử Du ngược lại không cảm thấy thống khoái, chỉ cảm thấy mới lạ. Người đàn ông này thay đổi tính tình như vậy khiến cho cô vĩnh viễn không đoán ra được anh đang nghĩ cái gì.

“Nếu như anh đã nghe lời như vậy, vậy anh có thể ngủ ở phòng khách.” Đổi lấy là Bạch Mộ Hiên lắc đầu như gõ trống.

“Hoặc là ngủ ở đây?” Anh gật đầu như bằm tỏi.

Đồng Tử Du vừa nhìn thấy ánh sáng lóe lên sâu trong mắt anh, nghĩ ngay đến một loài động vật, sắc lang!

“Anh nằm mơ đi!”

Đồng Tử Du đi tới tủ treo quần áo, lấy chăn mỏng ra, ném lên người anh: “Nếu như anh muốn ngủ chung phòng với em vậy anh ngủ trên sofa là được rồi.”

Bạch Mộ Hiên nhíu nhíu mày nhìn ghế dài, lại nhìn lên giường công chúa cực lớn của Đồng Tử Du, đang muốn há mồm Đồng Tử Du mắt lạnh quét tới. Anh lập tức câm miệng, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, là chính anh cam kết không nói lời nào.

Bạch Mộ Hiên uất ức rúc vào ghế nằm, hai chân của anh cũng thò ra ngoài, nằm tựa một chỗ, một đôi mắt mở lớn. Chính mà đợi lão bà đại nhân thương hại anh, nhưng Đồng Tử Du rất quyết tâm, vì vậy hy vọng của anh thất bại.

Trong khoảng thời gian này ngủ rất ít nên anh không khỏi ngủ thiếp đi, hiện tại Đồng Tử Du đang ở bên cạnh anh, anh cũng yên lòng.

Trước khi ngủ anh nghĩ, hôm nay để lão bà làm đại nhân một lần khi dễ anh, chỉ có lần này, ai bảo lần này anh phạm sai lầm trước…… Nghĩ đi nghĩ lại anh liền ngủ mất.

Bạch Mộ Hiên không biết là lúc chính mình mơ mơ màng màng thì Đồng Tử Du căn bản không có ngủ. Đại khái là mấy ngày nay chơi rất hưng phấn, cô không ngủ được.

Cô len lén đứng dậy, phát hiện anh đã sớm ngủ thiếp đi. Ghế nằm quá nhỏ, chăn cũng rơi xuống đất. Cô rón rén xuống giường, đi tới bên cạnh anhm nhặt chăn lên đắp kín cho anh.

Tay không tự giác phất qua trán của anh, nghe được âm thanh: “Tử Du, lão bà……”

Cô mỉm cười. Người đàn ông này có kiên trì của mình, cô ở trong long anh chiếm một vị trí rất quan trọng. Có lúc cô nghĩ, nếu như anh không coi trọng cô, có lẽ cô không khổ não như vậy.

Vì vậy anh muốn cô thương anh… Đây là mẹ Bạch nói với cô. Mẹ Bạch nói, đừng nhìn bộ dáng của anh chững chạc thành thục, thật ra thì dưới bề ngoài ông cụ non là một trái tim trẻ con, so với ai anh cũng hồn nhiên hơn.

Chính là hồn nhiên, người đàn ông này mặc dù trước cô đã từng phóng túng, đã từng có người khác. Nhưng cùng cô sống chung nhiều năm như vậy cô chưa từng lo lắng anh sẽ tìm người phụ nữ khác.

Ngược lại anh luôn tìm mọi biện pháp không ngừng nói cho cô biết anh thích gì, không thích gì. Ân cần dạy bảo, cô rất khó để không nhớ lời anh, anh tựa như chuẩn bị cho cô biết tất cả về anh.

Lý do nhắc tới cũng đơn giản. Anh nói, họ Bạch như thế nào, họ Hắc như thế nào, dù sao chuyện anh là con riêng là thật sự, cũng không thay đổi anh đoạt lấy vị trí ở tập đoàn Hắc Thạch.

Anh rất tự tin, nắm chắc phần thắng, nhưng phần tự tin dùng trên người cô thì không phải như thế. Anh sẽ lo lắng, sẽ phiền não. Đồng Tử Du vẫn cảm thấy mình không phải người hồng hạnh xuất tường, là một người chung thủy với hôn nhân, ý nghĩ của anh là dư thừa.

Nhưng sau này cô phát hiện nguyên lai mình cũng sẽ như vậy, đây là một loại đố kỵ, một loại ghen tuông. Bất kể đối phương cả người có hay không thuộc về mình, luôn là nghi kyjm luôn là bá đạo muốn tất cả của đối phương.

Cho nên cô rất ưa thích cùng cha đi khắp nơi, càng như vậy anh càng không yên lòng. Mỗi lần đi công tác vềm tính tình của anh lại bộc phát, chứ đừng nói đến chuyện dục vọng anh liên tục phát ra.

Cô mới biết mình có tâm cơ này, mà anh có vài phần không biết không nhìn thấu. Ngoài mặt, người khác cũng cảm thấy cô rất nghe lời anh, hiền lương thục đức. Nhưng trên thực tế cô cũng có lợi thế.

Hai người bọn họ không ai là người thắng, ngược lại là kiềm chế lẫn nhau. Điều này cũng tốt, ai bảo anh thích đùa giỡn, thật ra thì cô không phải là không thích bộ dạng anh giơ chân múa tay.

Hai người cũng vậy, đền là người xuất thân phú quý từ bé, trên người đều có thói hư tật xấu. Chỉ là cô che giấu tốt, thỉnh thoảng mới lộ ra ngoài thôi.

Khóe miệng Đồng Tử Du lộ ra một nụ cười sáng lạn, mắt định dạng trên người anh. Thật ra thì cô không ghét anh như vậy, anh thay đổi như vậy đối với cô như dòng nước ấm chảy qua.

Nhất cương nhất nhu, vừa đủ.

Trời vừa sáng, Bạch Mộ Hiên mở mắt ra. Tính khí rời giường liền bộc phát. Cái người đáng chết nào không kéo mành, khiến mặt trời chiếu ánh sáng vào, chiếu sáng cả căn phòng.

Khí thế hung hăng đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Bạch Mộ Hiên nhìn thẳng một dáng người nhỏ nằm ngang hông mình, không cần nhìn mặt anh cũng biết là cô.

Anh liếc giường nguyên vẹn không vết xô, khóe miệng nở nụ cười. Cái gì mà muốn anh ngủ ở ghế dựa, cô tốt hơn, phụ xướng phu tùy, nằm ở bên cạnh anh. Sớm biết như vậy cô cũng không nên cự tuyệt anh nha. Không để kinh động đến người con gái nhỏ trong tay, anh ôm cô ngồi lên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Bạch Mộ Hiên ghé vào bên tai của cô, nhẹ giọng nói: “Cũng biết em không bỏ được anh.”

Cô là thương anh, cho dù cô chỉ ở trên giường nói câu này. Nhưng anh biết, chính là ép cũng ép thành sự thật, chính sách như vậy, bất tri bất giác là được thật.

“Anh yêu em, Tử Du.” Vốn chỉ là so với thích nhiều hơn một chút, động lòng người, cần chung sống. Là từ trường hấp dẫn khác phái với nhau. Giữa bọn họ là lực hấp dẫn mạnh mẽ không thể tách rời.

Cúi đầu nhẹ hôn lên trán cô, trong lòng lại chưa thỏa mãn, lại hôn mắt, cái mũi thẳng tắp, môi nhỏ anh đào. Các loại dày vò này vẫn không đủ để cô tỉnh lại, sắc tâm của anh nổi lên cực điểm.

Đầu lưỡi thuần thục trực tiếp chui vào trong miệng của cô, chơi đùa tiểu đinh hương. Một tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực cô, một tay che chở không để cô ngã xuống, cho đến khi nụ hoa thẳng đứng tay của anh mới chậm chạp đi xuống vùng đất phía dưới, một ngón tay tách cánh hoa nhỏ, nhẹ nhàng đút vào.

“Ừ……” Cô nhẹ nhàng ngâm một tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt.

“Ha ha……” Anh cười nhẹ thành tiếng, không nghic bị anh trêu thành như vậy rồi mà vẫn ngủ được.

Một vòng, đè cô dưới thân, cởi hết quần áo của cô ra,, thân thể xinh đẹp trong nắng sớm phát ra ánh sáng mê người.

Anh kìm lòng không được liếm hôn da thịt hoàn mỹ của cô. Cảm giác cô ở phía dưới phát run, ngón tay không ngừng ẽ trên nụ hoa.

Bàn tay tách hai chân của cô, dục vọng to lớn nhẹ nhàng, chậm chạp tiến vào trong cơ thể cô. Cô thở gấp một tiếng, anh dừng lại, ngẩng đầu lên chờ cô tỉnh lại, không nghĩ cô vẫn chưa chịu tỉnh lại nữa.

Nhưng thân thể của cô tựa hồ đã thanh tỉnh, chân nhỏ quấn lên bụng anh, bụng chậm chạp chạm vào chỗ kín của anh. Anh thở dốc vì kinh ngạc, không biết trong giấc mộng của cô thế nhưng lại được thư sướng như vậy.

“Xem ra như vậy rất tốt.” Anh nặng nề thở gấp, ở trong cơ thể cô tiến công, hai tay nắm lấy vú vô, giống như là cưỡi ngựa cưỡi cô.

Mà Đồng Tử Du vẫn cho là mình đang trong mộng xuân…. Cô vốn đang ở ngoại ô cưỡi ngựa tản bộ, đột nhiên cảnh tượng thay đổi, Bạch Mộ Hiên xuất hiện, ngay sau đó cô bị cưỡi ngựa rồi……

Cô vốn muốn phản kháng, hung hăng bỏ mấy bàn tay của anh, lại để cho anh tiến thêm, thân thể không phản kháng được, ở trên giường cô cũng luôn luôn không kháng cự được anh.

Cô khó chịu tỏ vẻ chó vẫy đuôi mừng chủ, nhưng người đàn ông kia quyết tâm muốn ép khô cô. Cho đến khi hoa huy*t của cô một hồi co rút, một cỗ nhiệt dịch chảy vào…… Cô tỉnh táo lại, bởi vì anh chưa bao giờ xuất trong cơ thể cô.

Chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông bên trên, dục vọng vẫn còn ở trong cơ thể cô, cô mê ly cặp mắt trong suốt: “Bạch…..”

“Tử Du, em thật là ngủ như chết rồi, có động đất chắc em vẫn ngủ được.”Bạch Mộ Hiên ở bên tai cô không ngừng cười.

Cô không phải ngủ được, mà cô tưởng cô đang mộng xuận, không nên nói nhiều, tránh cho rước thêm cười nhạo.

“Chỉ là em thật giỏi.” Không tốn bao nhiêu kỹ thuật liền dễ dàng khiến anh lên đỉnh.

“Câm miệng.” Còn đang vì mình mới tưởng là mộng xuân Đồng Tử Du xấu hổ, hung hăng đạp anh xuống.

“Không được, Tử Du…….” Anh dừng lại một chút: “Anh mới vừa rồi không dùng BCS.”

Nói nhảm! Cô dĩ nhiên biết, thân thể cô vừa động có thể thấy hoa huy*t ươn ướt.

“Cho nên, gả cho anh đi?” Bạch Mộ Hiên ở trên ngực cô làm nũng.

Đồng Tử Du sửng sốt: “Kết hôn?”

“Đúng, gả cho anh, được không?” Bạch Mộ Hiên tỏ ra khẩn trương.

Chỉ là anh thành khẩn trong mắt Đồng Tử Du giống như quỷ nhập vào người. Bạch Mộ Hiên cầu hôn? Còn rất chân thành?

“A, vậy thì kết hôn đi.” Đồng Tử Du còn đắm chìm trong xấu hổ vừa rồi.

Bạch Mộ Hiên trợn tròn mắt, thành công!

“Lão bà!” Ngườ yêu mới hô một tiếng.

“Anh xuống đi.”

“Nếu cũng đã gieo giống rồi không bằng làm mấy lần, tỉ lệ chính xác sẽ tăng lên.”

“Không cần!”

Khi hai người rời khỏi Đồng gia, Đồng tiểu muội thấy gương mặt anh rể ngọt ngào, chị cả cũng thế. Chỉ là trên mặt chị cả có thêm nét xấu hổ, tại sao lại vậy chứ?

Bất kể như thế nào, người có tình sẽ thành thân thuộc đúng là chuyện tốt.

Hôn lễ được cử hành một tháng sau, hai người mới thưởng thức chuyện tình nhân nên làm.

Đồng Tử Du chỉ trải qua tình yêu một lần, hơn nữa lại là người hoa tâm bắt cá hai tay cho nên không có kinh nghiệm. Mà Bạch Mộ Hiên kinh nghiêmh là có, chỉ là ở trên giường là nhiều.

Nói về phương diện tình yêu, hai người bọn họ thật sự là rất thuần khiết và trong sạch.

Bạch Mộ Hiên không biết từ nơi nào học được một số chiêu, thỉnh thoảng hai người sau khi tan việc đi xem phim, đi dạo chợ đêm, hoặc là Bạch Mộ Hiên đưa cô đến một nhà hàng cao cấp, hai người dùng bữa dưới ánh nến. Cuối tuần anh sẽ mang cô đi chơi khắp cái nơi ở Đài Loan, mang cô đi tới nhiều nơi phong cảnh khác nhau.

Tóm lại hai người không có đi hưởng tuần trăng mật nhưng nhũng ngày sau đó rất ngọt ngào.

Một ngày ngọt ngào, cô gái nho nhỏ bắt đầu quấy phá: “Mộ Hiên……”

“Hả?” Lúc này bọn họ đang ở trong nhà, hai người vừa kết thúc quá trình tạo người, ôm đối phương nằm trên giường.

“Anh tại sao không thích Lâm San?”

Hả? Ghen? Tay Bạch Mộ Hiên nhẹ nhàng vuốt lưng tuyết trắng của cô: “Anh không thích cô ta.”

“Nhưng ngoại hình của cô ấy cùng em không khác là mấy.”

“Nội tai bất đồng.”

“Vậy……”

“Lão bà, em không phải muốn đem tất cả thời gian nói chuyện nhỏ này chứ?” Anh mở mắt ra, nhìn cô hôm nay cực kỳ tò mò.

“Không phải nha, em chỉ là muốn nói, bạn học của anh thời đại học tại sao lại vừa lúc là lão công của Lâm San?”

Thần sắc của Bạch Mộ Hiên biến đổi: “Ừ, cái này nói rất dài dòng.” Nhưng thật ra là không muốn nói.

“Vậy thì đơn giản một chút.” Đồng Tử Du tuyệt không muốn bỏ qua.

“Bạn thời đại học của anh thích cô ta, anh không thích, anh liền thuận nước đẩy thuyền.” Kể xong rồi.

Mặc dù cùng suy nghĩ của cô không sai biệt lắm, xác định về sau, Đồng Tử Du thân mật ôm cánh tay anh: “Thật may là cô ấy hiện tại hạnh phúc, nếu không xem anh làm như thế nào.”

“Chồng của em không phải là người xấu xa như vậy.” Mặc dù Lâm San có lúc quấn lấy anh nghĩ một đao diệt cô, nhưng vì bạn tốt, anh còn nhịn xuống.

“Em hôm nay muốn lôi chuyện cũ, không bằng em nói một chút “mối tình đầu” đi.” Ba chữ cuối cùng anh cắn răng nghiến lợi nói ra.

Đồng Tử Du chau mày: “Sáu chữ, hoa tâm bắt cá hai tay.”

Tốt lắm, nợ cũ không có lật, Bạch Mộ Hiên ngượng ngùng cười một tiếng: “Lão bà, còn sớm, không bằng chúng ta lại tạo người?”

“Hả? Em còn chưa hỏi xong nha.”

“Anh không có nợ cũ nha!”

“Ai nói, không bằng anh nói một chút chuyện trước khi về nước, chuyện tuổi trẻ ăn sạch dương nữu đi.”

Biểu tình trên mặt cô cho anh biết, cô vô cùng hăng hái. Bởi vì chuyện kinh nghiệm anh ở trên giường nói cho cô biết chồng cô thân kinh bách chiến. Nếu không cô sẽ không trở thân không được.

“Tử Du, em trước kia không quan tâm mà?” Anh kinh hoảng nói.

Đồng Tử Du liếc anh một cái: “Anh không phải cảm thấy em không đủ quan tâm anh hay sao, em hiện tại quan tâm anh nhiều hơn nha!”

Ông trời, anh có thể hay không không cần loại quan tâm này, chuyện cũ cũng lôi vào! Người đàn ông nào mà không sợ vợ mình hỏi chuyện cũ, anh đi đầu xuống đất luôn rồi!

Nhìn Đồng Tử Du nghiễm nhiên ngự tả, Bạch Mộ Hiên chỉ có thể nhận thua: “Lão bà, anh chỉ nhớ cô ta là dương nữu, những thứ khác đều không nhớ rõ.”

Thật đàng hoàng! Đồng Tử Du thiếu chút cười thành tiếng rồi. Cô chỉ là tùy tiện nói đùa một chút, không muốn lôi chuyện cũ. Người nào mà không có quá khứ, chỉ là sắc thái phong phú hay đơn điệu khác nhau thôi.

Đồng Tử Du làm bộ nghiêm túc gật đầu một cái: “Vậy nếu ngày nào đó anh nhớ cô ta như thế nào, vậy anh cũng không cần về nhà.”

“Đúng, đúng, lão bà đại nhân.” Bởi vì đuối lý cho nên Bạch Mộ Hiên nguyện ý làm nô lệ cho vợ. Nếu anh sớm biết tim mình sẽ nhét trên người người phụ nữ này, anh cũng nguyện ý không làm một người từng trải.

“Tốt lắm, ngủ ngon.”

“Lão bà……”

“Hả?”

“Anh yêu em.” Nói yêu là chuyện mỗi ngày phải làm.

“Em cũng yêu anh.” Được yêu đồng thời cũng muốn đáp lại yêu anh.

___Hết___


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.