Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 9: Giải bóng rổ cấp lớp




Tiết Hóa học.

Thầy Kền Kền đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt bài học mới trong sách giáo khoa.

Không muốn để ý đến thầy ấy, tôi đưa mắt nhìn cây đa bên ngoài cửa sổ, đắm đuối trong thế giới riêng của mình.

“Dung dịch FeCl3 thường dùng để rửa bo mạch in, phản ứng hóa học được sinh ra như sau: 2FeCl3+Cu =2FeCl2+CuCl2; thêm bột sắt và bột đồng vào cốc có chứa dung dịch sắt clorua FeCl3, sau khi phản ứng kết thúc trong cốc không thể nào xảy ra trường hợp có Fe mà không có Cu, vì sao như vậy?” Bất thình lình Kền Kền gõ một hàng chữ có dấu chấm hỏi đi kèm vào máy tính “sau đây tôi muốn một em học sinh đứng dậy trả lời.” Cái gì? Trả lời câu hỏi? Đùa à?

Lần trước gọi đến số bao nhiêu rồi? Hình như đến phiên tôi rồi thì phải?

“Vậy thì, số 34 đi.” Quả nhiên, cái gì nên đến tất sẽ đến, muốn trốn cũng trốn không thoát.

Tôi miễn cưỡng đứng dậy, nhìn chòng chọc câu hỏi đang nằm chiễm chệ trên bảng.

Cái gì với cái gì thế này, tôi ghét nhất là mấy phương trình hóa học, nửa chữ đọc cũng không hiểu. Lần này đi đời nhà ma rồi, chắc chắn sẽ bị mắng thảm tới chết.

Bất lực, tôi chỉ còn cách cầu cứu bốn bề xung quanh, xem có ai rộng lòng ra tay nghĩa hiệp không.

Chị Anh, lắc đầu nhìn tôi, không biết làm, thôi pass; Nghiên Bân, xa quá, không nhìn rõ khẩu hình miệng của cậu ấy, pass luôn; Phùng Giai Trình, nhìn nụ cười đê tiện vui vẻ trên nỗi đau của người khác kia đi, tôi nguyền rủa cậu, pass;…

Ông trời muốn diệt tôi mà! 

Đột nhiên, tôi nhìn thấy La Trạc Kiệt ngồi đằng trước đưa tay chọc Lý Cẩm Bội một cái, sau đó Lý Cẩm Bội mặt mày nhăn nhó, vẻ rất không cam lòng đứng dậy:

“Trước hết, trong dãy hoạt động hóa học của kim loại Fe lớn hơn Cu, vì vậy trình tự của phản ứng sẽ là: 2FeCl3+Fe=3FeCl2, 2FeCl3+Cu=2FeCl2+CuCl2, Fe+CuCl2=FeCl2+Cu.”

Thế mà cậu ấy lại giải vây giúp tôi? Không lẽ bị ma nhập?

“Rất tốt, chính xác, sau đó thế nào? Nói tiếp đi.” Chắc vì người trả lời là học trò cưng của mình, cho nên Kền Kền không những không nổi giận, ngược lại còn cảm thấy ấy cực kỳ hài lòng.

“Vì vậy có khả năng sẽ thế này: không còn gì cả (FeCl3 thừa), có Cu (FeCl3 phản ứng hết, Fe thiếu), có Fe và Cu (Fe và Cu thừa rất nhiều), do đó không thể có trường hợp có Fe không có Cu.” Lý Cẩm Bội cực kỳ trôi chảy nói ra câu trả lời.

“Rất tốt, hoàn toàn chính xác.” Thầy Kền Kền vô cùng cao hứng, “ngồi xuống cả đi.”

Haizz, tránh được một kiếp!

Tôi đắn đo vài phút rồi xé một mẩu giấy, cẩn thận viết: Cảm ơn hai cậu đã cứu bồ mình. Sau đó, chọc khẽ vào lưng La Trạc Kiệt, đưa mẩu giấy cho cậu ấy.

Chỉ thấy cậu ấy mở mẩu giấy ra, đặt trên bàn, xem một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy nó về phía Lý Cẩm Bội.

Lý Cẩm Bội đưa mắt liếc hờ, tôi lắng tai nghe thấy cậu ấy đè giọng nói nhỏ với La Trạc Kiệt: “Đừng có làm phiền mình.” Giọng nói có vẻ hết sức thiếu kiên nhân.

La Trạc Kiệt nhún vai, sau đó gấp mẩu giấy lại bỏ vào ngăn bàn.

Ê, người ta nói cảm ơn, tốt xấu gì cậu cũng cho ít phản ứng chứ, như thế này đả kích người ta biết mấy. Aizz, thật ra cũng không phải hai người họ không có phản ứng, chỉ là trùng hợp làm sao, phản ứng của họ lại đả kích tôi mà thôi. Không lẽ tôi thật sự không được lòng người khác đến như vậy?

Có điều cũng không sao, người ta với tôi chẳng quen thân, chịu ra mặt giúp tôi lần này xem như quá tốt rồi, làm người phải biết đủ, không nên được voi đòi tiên. Nhưng nói đi nói lại, tôi vẫn cảm thấy tổ hợp bạn cùng bàn này quái quái thế nào.

Không người nào trong lớp đặt câu hỏi với tôi, vì sao Lý Cẩm Bội chịu ra mặt giúp, chắc vì mọi người đều nhất trí rằng cậu ấy thích thể hiện trước mặt Boss, chỉ như vậy thôi. 

Nếu không ngồi sau lưng hai cậu ấy, nếu không nhìn thấy động tác của La Trạc Kiệt, tôi cũng sẽ tin vào lý do này. Vậy mới nói, may mắn không có ai đến hỏi thật, bởi vì chính tôi cũng đâu biết đáp án là gì. 

Đang lúc tôi thả hồn ngẩn ngơ, bạn học Đàm Kiện chợt lướt qua trước mặt như một cơn gió.

“Anh Kiệt này, cậu cũng tham gia đội bóng rổ của lớp nhé? Nếu thật không chơi được, thì ghi tên vào danh sách dự bị cũng được, lớp mình không đủ người! Nếu các cậu không ai chịu đi, mình chỉ còn đường bán thân làm nô lệ thôi. Hic hic…” Vì giải bóng rổ giữa các lớp, Đàm Kiện một lần nữa phải dùng đến khổ nhục kế.

Tại sao tôi nói là “một lần nữa”? Bởi vì đợt hội thao vào học kỳ trước, cậu ấy đã từng dùng chiêu này với mọi người trong lớp rồi.

Thực lòng mà nói, cậu ấy cũng đáng thương lắm. Hồi đầu năm, can tội trong giờ học hoạt bát quá mức, nên bị giáo viên chủ nhiệm phong cho chức vụ cán sự lớp bộ môn Thể dục. Đây mà không phải trò cười à? Đường đường là một anh mập, cán sự môn Thể dục cái nỗi gì? Không để người ta cười thì là gì nữa? Thế mới nói, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi thật là một người cực kỳ nham hiểm. Ặc, lại lạc đề xa quá! 

Đại bộ phận lớp tôi, ngoài học ra cũng chỉ biết học, đối với thể dục vận động gì đó trước giờ chưa từng mảy may hứng thú. Nhưng hoạt động thể dục thể thao do trường tổ chức lại bắt buộc lớp nào cũng phải tham gia. Thế này không phải đang gây khó dễ cho cán sự môn Thể dục hay sao?

Con gái lớp tôi vốn dĩ đã là phe thiểu số, hội thao cũng chẳng người nào tình nguyện đăng ký tham gia, đều là Đàm Kiện tốn không ít nước bọt khổ sở năn nỉ mới miễn cưỡng gật đầu.

Hội thao học kỳ trước tôi đăng ký thi nhảy xa, kết quả nhảy đủ ba lần vẫn chưa xuống nổi hố cát, đúng là mất mặt muốn chết. Sau vụ đó tôi nghĩ trong đầu: đáng lẽ tôi phải sắt đá hơn chút nữa, bản thân ngu Thể dục thì chớ, còn tự vạch áo cho người xem lưng làm gì.

“Anh Kiệt, xem như mình xin cậu luôn đấy! Năn nỉ mà!” Tôi đã kết thúc hồi tưởng, Đàm Kiện vẫn còn “đau khổ níu kéo” La Trạc Kiệt.

Đám Kiện vô ý quay đầu ra sau, ánh mắt không cẩn thận quét qua chỗ ngồi của tôi. Sau đó, giác quan thứ sáu của phụ nữ… à không của con gái mách bảo tôi: tôi gặp phiền rồi.

“Anh Kiệt, cậu đừng từ chối, cứ suy nghĩ cẩn thận đi đã, tối nay hãy trả lời mình.” Đàm Kiện thoát cái từ bà vợ số khổ biến hình thành anh trai vui vẻ yêu đời, không chỉ dọa một mình tôi phát hoảng. Vậy là, trong lúc đầu óc chậm chạp tôi quên mất phải tìm đường tẩu thoát.

“Chị Ngư ơi!” Quả nhiên, không hiểu tại làm sao Đàm Kiện chợt thay đổi mục tiêu? Nhưng hà cớ gì mục tiêu đó lại là tôi? Cho dù tôi có khả năng cosplay thành con trai bước vào sân, cũng không có khả năng vừa dẫn bóng vừa chạy đâu!

“Giề?” Trực giác nói với tôi, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

“Tuần sau có giải bóng rổ giữa các lớp, cậu đến xem có được không? Con trai bọn mình cần con gái các cậu đến ủng hộ lắm.” Đàm Kiện lại giả vờ đáng thương.

“Không phải cậu nói lớp mình không đủ lập đội hả? Còn xem gì nữa?” Tôi cau mày, chỉ đơn giản thế thôi á?

“Nói vậy cậu đồng ý chỉ cần đủ người lập đội thì sẽ đi xem? Nói chắc thế nhé!” Đàm Kiện hưng phấn đến nỗi thiếu điều mọc cánh bay lên.

“Mình muốn nói là, mình chẳng có sức kêu gọi gì đâu, cậu đừng kỳ vọng mình rủ được ai làm thành đội cổ vũ gì đó.” Tôi cạn lời, tôi đi hay không thì quan trọng gì? Tôi nghĩ, đám con trai trong lớp nếu có thể gọi đúng tên mình đã là một chuyện tốt đẹp rồi. Suy cho cùng, từ trước đến nay trong lớp này tôi hơi bị mờ nhạt.

“Không sao cả, chỉ cần cậu đến là được, có mình ở đây, cậu cứ yên văn tâm đi.” Đàm Kiện vỗ vỗ lồng ngực nhiều thịt của mình.

“…..” Cho xin giùm, có cậu ở đây mình mới phải xoắn xuýt đấy. Lẽ ra đã định không đi rồi, bây giờ…

Aizz, đi thì đi, dù sao tôi cũng rảnh rỗi. Ai ya, đúng là phiền phức.

“Chúng ta cứ quyết định thế nhé, cậu nhất định phải đi xem đấy!” Đàm Kiện hài lòng đi chỗ khác, trước khi đi không quên ngoảnh đầu lại bồi thêm một câu.

“……” Mình nói này, mình đi xem cái gì mới được? Đi xem cậu dùng thân thể màu mỡ của mình làm hậu vệ chắc? Cậu chắc chắn không phải bảo mình đi xem chuyện cười à?

“Chị Anh,” tôi trưng vẻ mặt tội nghiệp kéo góc áo bạn cùng bàn, “đi xem với mình nhé, nhé? Mình không muốn đi một mình đâu!”

“Rồi rồi rồi, đi cùng với cậu.” Thực tế đã chứng minh, chị Anh gặp phải tôi, lúc nào cũng chỉ có thể diễn vai không biết phải làm sao.

Hết giờ tự học buổi tối.

“Anh Kiệt, suy nghĩ sao rồi? Lớp mình rất cần cậu đấy.” Đàm Kiện lại chạy tới.

“…., mình đi.” Quả nhiên là một chàng trai không biết cách nói không, xem ra ý trời định sẵn cậu ấy có số bị bắt nạt.

“Cảm ơn anh Kiệt.” Đàm Kiện khoa trương khom người, sau đó lại tiến lên trước hai bước, “cảm ơn nhé chị Ngư.” Cuối cùng dong thẳng.

Ế, cảm ơn tôi làm gì? Nhưng chưa kịp đợi tôi mở miệng hỏi, bạn học Đàm Kiện đã biến mất cả bóng cũng không thấy.

“Giải bóng rổ giữa các lớp, lớp mình sẽ gặp lớp 10-11 vào thứ tư này, thời gian là năm giờ rưỡi chiều, hy vọng các bạn bớt chút thời gian đến cổ vũ cho lớp.” Đàm Kiện đứng trên bục giảng uy phong lẫm liệt thông báo. 

Chúng ta quan sát phía dưới bục giảng một chút nhé: có người đọc sách, có người nói chuyện, cũng có người ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái sau đó cau mày, tiếp tục vùi đầu làm bài tập… Tóm lại một câu, Đàm Kiện gần như bị cả lớp lơ đẹp.

“Chị Ngư, đúng giờ nhớ đến sân vận động đấy, cậu đã đồng ý rồi.” Xuống khỏi bục giảng, Đàm Kiện còn đặc biệt có lòng chạy đến nhắc nhở tôi.

“Mình biết rồi, mình nhớ rồi, mình sẽ đi.” Đàm Kiện đúng là khắc tinh của tôi mà.

Thứ tư.

“Nhạn, chiều nay cậu đi xem bóng rổ không?” Buổi trưa lúc tan học, tôi thuận miệng hỏi chị đại trưởng ký túc xá.

“Đi, mình đi cùng Thịt viên nhỏ…. A Lạc với Lý Tự Phong đều ra sân cả.” Khó lắm mới có cơ hội thấy chị đại của chúng tôi đỏ mặt.

Aizz, ra là vậy à.

A Lạc chính là Hồ Gia Lạc, chính là người được đám con gái thống nhất bầu vào vị trí Nam khôi 1 của lớp, đồng thời là bạn trai của trưởng phòng chúng tôi; còn Thịt viên nhỏ là bạn cùng bàn của cậu ấy, người đẹp trai nhất lớp chúng tôi - Lý Cẩm Phong không ai khác là bạn trai của Thịt viên nhỏ. Vậy mới nói, đôi bàn cùng bàn này, thật không đơn giản chút nào! 

Đương nhiên, trong chuyện này khiến tôi vui mừng nhất chính là Phùng Giai Trình đã thất tình, dựa vào bộ dạng ngờ nghệch của cậu ta cũng muốn cưa đổ trường phòng thân yêu của chúng tôi, nằm mơ đi! Ahaha… Thực tế chứng minh, dù đắc tội với tiểu nhân cũng chớ nên đắc tội với phụ nữ! Chẳng giấu diếm gì, tôi đây là một người phụ nữ vừa nhỏ nhen vừa độc ác.

“Vậy tan học đợi bọn mình với nhé, mình với chị Anh cũng đi nữa.” Tôi nói.

“Hả? Không phải cậu thiếu hứng thú gì với mấy chuyện này à? Hơn nữa còn là giờ cơm, chẳng phải cậu từng nói ăn cơm là chuyện to nhất đời hả, sao đột nhiên lại muốn đi thế?” Nhạn lấy làm kỳ quái hỏi tôi.

“Không còn cách nào khác, mình đồng ý với Đàm Kiện rồi.” Tôi cũng là người bất lực mà.

“À…..” cậu ấy cố tình kéo dài âm cuối. “Lẽ nào mùa xuân của A Ngư nhà ta đến rồi?”

“Đến cái đầu cậu! Mình có chọn ai cũng không chọn tên mập chết tiệt đó đâu, không bị cậu ấy làm cho tức chết mới lạ ấy.” Tôi không tốt lành gì lên tiếng.

“ ^-^, chuyện tình cảm có đôi khi nói lắm.” Nhạn không sợ chết nói tiếp.

“Đủ rồi đủ rồi, không nói nữa, tan học cùng nhau đi nhé.” Nhạn cười đến mất hết hình tượng.

Hình như tôi hơi hiểu cảm giác có lý không mà nói được là thế nào rồi.

…….

“Reng reng reng…” Chuông tan học vẫn chưa vang hết, mấy bạn nam trong lớp đã nhanh chóng lao ra ngoài, hoàn toàn không nhìn đến giáo viên Vật lý vẫn đang trừng mắt đứng trên bục giảng. Aizz, thưa thầy, em rất đồng cảm với thầy.

“Cố lên! Cố lên! Lớp XX cố lên!” Đợi đám chúng tôi chậm rãi thong dong đến sân bóng rổ, hai bên sân đã có rất nhiều bạn nữ đang đứng cổ vũ, chỉ là các bạn ấy không phải của lớp chúng tôi.        

“Bắt đầu chưa?” Thịt viên nhỏ hỏi Đàm Kiện đang đứng bên sân.

“Được 10 phút rồi, tạm thời lớp chúng ta dẫn trước 2 điểm.” Lúc nói chuyện, ánh mắt Đàm Kiện không rời khỏi hiện trường trận đấu dù chỉ một phút.

“Đàm Kiện cậu không cần vào sân hả?” Tôi thấy lạ mới lên tiếng hỏi.

“Chỉ cần đủ người là mình không phải vào, với lại có mình vào thì cần gì đánh nữa? Thua chắc luôn rồi! Giờ mình ở ngoài làm huấn luyện viên.” Đàm Kiện tỉnh bơ đáp.

“Đúng là đủ chuẩn gian xảo, may mà cậu cũng biết người biết ta.” Tôi vừa nói vừa đưa tay vỗ vai Đàm Kiện.

“Chị Ngư, cậu làm mình tổn thương sâu sắc đấy.” Đàm Kiện giả vờ ôm tim.

“Biến giùm!” Đúng là mất mặt muốn chết, bình thường ở lớp muốn tác yêu tác quái gì cũng được, bây giờ trước mặt bàn dân thiên hạ, để quần chúng nhìn thấy lại nghĩ lớp Thực nghiệm 1 chúng tôi ai cũng “mất não” như cậu ấy, thì phải làm sao mới vớt vát hình tượng lại được đây?

“Chị Anh, bọn mình qua bên kia đi!” Yêu quý sinh mạng, rời xa hội não tàn.

“Cố lên! 10-11 cố lên!” Cổ họng và dung tích phổi của con gái lớp 10-11 đúng là hàng loại một. Không phải tôi tự ti, nhưng tuyệt đối tôi không tài nào hét to được như thế.

Chẳng bù lớp chúng tôi, chỉ có vài con mèo hen, hò hét chẳng ra chút khí thế gì, chỉ khi nào các bạn nam trong lớp ghi điểm mới có tiếng vỗ tay yếu ớt vang lên, vừa rời rạc vừa lẻ tẻ.

Mấy bạn nam trên sân thật đáng thương. Xét khí thế đã bị người ta bỏ xa một vạn tám nghìn dặm, cho nên tâm thế nhất định phải kiên cường lên nhé!

Có điều Hồ Gia Lạc và Lý Tự Phong đúng thật không phải chỉ mạnh một cách bình thường, điểm số của lớp chúng tôi phần lớn đều do hai cậu ấy giành về, lẽ nào đây chính là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết hay sao?

Hehe, quả là không hề đơn giản.

Trên sân bóng, Lý Tự Phong vừa làm một động tác giả, nhồi bóng chuyền sang cho Hồ Gia Lạc, Hồ Gia Lạc tiếp bóng, đáng tiếc đối phương phòng thủ không một khe hở. Chỉ thấy Hồ Gia Lạc biểu diễn động tác xoay người tuyệt đẹp, ném quả bóng lại cho La Trạc Kiệt đang đứng dưới rổ. La Trạc Kiệt nhẹ nhàng nhảy lên, bắt bóng, thả vào rổ. Ba người chạy lại đập tay nhau ăn mừng, sau đó nhanh chóng quay về phòng thủ.

Chẳng biết tôi có hoa mắt hay không, trước khi La Trạc Kiệt thả bóng vào rổ cậu ấy liếc mắt về phía này. Trước khi chạy về phòng thủ, cũng lại nhìn về phía này.

Tôi nhìn xung quanh, ngoại trừ tôi và chị Anh, không có người quen nào cả.

Nhìn tôi? Bớt ngố, không đời nào! Tôi lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Lẽ nào cậu ấy đang nhìn… chị Anh? Chính thế, có khả năng này.

Khó trách trước đây trong giờ học La Trạc Kiệt suốt ngày nhìn về phía chúng tôi; sau khi chuyển chỗ đến sau lưng cậu ấy, vừa hết tiết cậu ấy lại đổi sang tư thế ngồi nghiêng người, ánh mắt chốc chốc lại quét ra sau chúng tôi. Thì ra là thế! Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nhưng mà tôi chẳng nhìn ra được cậu ấy đối xử với chị Anh có chỗ nào đặc biệt cả.

Không lẽ cậu ấy nhìn bạn nữ lớp khác? Kỳ lạ thật đấy. Tôi lại bắt đầu thấy mông lung.

Sau đó, mỗi lần La Trạc Kiệt có bóng trong tay, đều nhìn về phía này một cái; ném bóng vào rổ, lại nhìn; ném không vào, cũng vụng trộm nhìn, giống như đang hy vọng người cậu ấy chăm chú nhìn sẽ không chú ý đến cú mất điểm vừa rồi.

Được rồi, là ai thì cũng có quan hệ gì đâu, có điều anh chàng này ngây thơ thật, hehe.

Mãi đến tận sau này tôi mới biết kẻ “ngây thơ” thực sự, không ai khác chính là bản thân mình.

Khi hiệp thi đấu thứ hai gần kết thúc, Đàm Kiện cầm theo hai chai nước đi đến, nói: “Lát nữa chị Ngư cậu đưa nước cho La Trạc Kiệt, chị Anh cậu đưa nước cho Phùng Giai Trình nhé.”

“Tại sao là bọn mình, cậu đi không được à? Bọn mình với các cậu ấy có thân đâu. Với lại sao phải chỉ định sẵn ai đưa nước cho ai? Mình đưa nước cho Phan Cảnh (chính là bạn nam cãi nhau với tôi hôm tôi thu bài tập ấy) không được hả?” Có ý kiến thì phải kịp thời trình bày.

“Nếu mình là con gái, mình sẽ đi ngay, mấy lúc thế này con gái tốt hơn mà.” Đàm Kiện bất lực nhún vai. Được lắm, xem như cậu có lý.

“Lô Tiểu Nghiên nói cậu ấy sẽ đưa nước cho Phan Cảnh. Đương nhiên, mình không để ý cậu đưa nước cho Phùng Giai Trình đâu, mình tin chị Anh cũng sẽ không để ý.” Đàm Kiện hoàn toàn một vẻ ông đây đang bàn việc công.

“Nhưng mình để ý!” Nếu trong túi áo tôi có thuốc xổ, ngược lại tôi sẽ không để ý một chút nào.

“Vậy thôi,” tôi xua tay, “đi thì đi!” Đã nói đến nước này rồi, còn từ chối nữa thì không hay, dù sao chẳng qua chỉ đưa một chai nước thôi mà.

“Các cậu ấy nghỉ rồi kìa, mau đi đi.” Thế là Đàm Kiện đẩy bọn tôi tới trước.

Sao tôi cứ thấy nụ cười của Đàm Kiện lúc này đặc biệt xảo trá vậy nhỉ? Aizz, mong là chính mình đa nghi. Mà nghĩ cho tường tận, tôi có gì để cậu ấy tính kế đâu. Tốt nhất nên loại ý nghĩ này ra khỏi đầu thôi.

“La Trạc Kiệt, uống nước không?” Tôi bước lên trước, nhìn người nào đó đang dùng khăn mặt lau mồ hôi, đưa nước qua cho cậu ấy.

Có vẻ cậu ấy đã bị tôi dọa, đại khái vì không nghĩ đến việc tôi thình lình xuất hiện trước mặt mình, cậu ấy ngẩn người một lát, sau đó cứng ngắc như khúc gỗ nhận lấy chai nước, uống hết một hơi. “Cảm ơn.”

“Không có gì, đưa chai không cho mình, mình đi bỏ rác là được rồi. Tiếp tục cố lên nhé.” Tôi tự nhiên nhận lại vỏ chai.

“Được.” Cậu ấy trả lời, sau đó liền xoay người, nhanh chóng bước đến chỗ đồng đội cùng các cậu ấy bàn chiến thuật.

Bởi vì chơi bóng rổ nên nóng người à? Sao tôi thấy mặt cậu ấy lại đỏ vậy? Thì ra chơi bóng rổ cũng tiêu hao năng lượng nhiều thế?

“Chị Anh, mình đói rồi.” Tôi buồn chán đứng xem một lúc, sau đó nhận thấy đúng thật chẳng có gì hay ho, vì vậy liền nói với chị Anh, “hay là bây giờ hai đứa mình đi ăn cơm đi?”

“Được đấy, dù sao mình cũng muốn về ký túc xá tắm một cái. Bọn mình nói với Đàm Kiện một tiếng đã.” Chị Anh sảng khoái đồng ý.

Giờ tự học buổi tối nghe nói lớp tôi thua trong tay lớp 10-11, bị loại rồi. Trong dự liệu cả. Có điều, bốn chữ này tôi không dám nói ra, sợ sẽ bị cả lớp đánh hội đồng.

……

Buổi tối, đám con gái trong ký túc xá của tôi lại rủ nhau tám chuyện.

“Này! Mình biết có một bạn nam trong lớp đang thích một người trong phòng chúng ta đấy.” Tiểu Nghiên tiểu thư thần bí nói.

“Chắc không chỉ một đâu nhỉ? Haha, Lô Tiểu Nghiên, cuối cùng cậu cũng đi sau thời đại rồi.” Tôi cực kỳ nghiêm túc lên tiếng.

“Haha, Ngư mập nói đúng đấy.” Hiểu San nằm bên cạnh phụ họa lời tôi.

“Xí, không thèm để ý đến hai cậu, mình nói chuyện điện thoại!” Chị Tiểu Nghiên lại bắt đầu hoạt động buổi đêm của mình.

Thực ra tôi đâu có nói sai: Hồ Gia Lạc thích trưởng phòng của chúng tôi, cả thế giới đều biết hai cậu ấy đang ở bên nhau; Châu Chí Ngạn trước đây theo đuổi Hồng Huy, bây giờ hình như cũng bước vào giai đoạn yêu đương rồi; Hiểu San đang chơi trò mờ ám với bạn nam ngồi sau cậu ấy, tối nào cũng nhắn tin; chị Nguyệt Nga cũng có người thả thính rồi, có điều nghe giang hồ đồn người kia học sát lớp; Vân có bạn trai người Quảng Châu; Tiểu Nghiên tiểu thư từ sáng tới tối không rời điện thoại…

Nghe đâu, bên ký túc xá nam có chung suy nghĩ rằng con gái phòng tôi có tố chất tương đối cao. Còn về đó là tố chất gì, cái này chỉ có thể hiểu ngầm, không thể tuyên truyền rộng rãi ra ngoài.

Đừng hỏi tại sao tôi biết nhiều như vậy, bởi vì tôi gia nhập cơ quan tình báo quốc gia rồi (nói thật).

Haha, thực ra tôi cũng không biết vì lý do gì, các cậu ấy rất thích kể bí mật cho tôi nghe, sau đó bắt tôi nhất định phải giữ kín. BFF của tôi nói rằng vì tôi trời sinh có dáng vẻ giống với thùng rác.

Ô ồ, chắc cũng đại loại thế. Tôi thích có người chia xẻ bí mật của họ với mình, bởi vì đó là biểu hiện của việc bạn được người khác xem trọng.

Mặc dù có vài chuyện nghe xong cả đời này phải chôn chặt trong lòng, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất đáng, vì được người khác xem trọng là một cảm giác cực kỳ yomost!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.