Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất

Chương 3: Tám chuyện đêm khuya trong ký túc xá




Đám nam sinh ký túc xá “chém gió” nửa đêm trăm phần trăm sẽ nói về chuyện gì? Về đám con gái!

Đám con gái ký túc xá tổ chức hội nghị xuyên đêm sẽ bàn về điều gì? Về đám con trai!

Đề tài chung dù con trai hay con gái ở ký túc xá đều bàn tán rôm rả vào mỗi cuộc trò chuyện đêm khuya là gì? Chính là nói xấu giáo viên!

Những thống kê phía trên đều do bạn học Lương Hiểu San giường bên cạnh khai sáng cho tôi, nghe đồn do giáo viên hồi Cấp hai nói với các cậu ấy như thế. Về vấn đề này tôi đồng cảm sâu sắc.

Từ khi nhập học đến nay, thêm vào mấy ngày đày ải mang tên huấn luyện quân sự, bầu không khí trong phòng ký túc xá của tôi càng trở nên vui vẻ, thân thiết hơn. Tám chuyện đêm khuya cũng trở thành một tiết mục quen thuộc mỗi đêm sau khi tắt đèn của chúng tôi.

“Này này, mọi người ngủ chưa vậy? Nếu chưa ngủ bọn mình tám một lúc đi!” Tiểu Vân có giọng nói sang sảng trời cho, cho dù dùng hết sức khống chế âm lượng, người nào người nấy đều nghe thấy rõ ràng ràng không sót một chữ cái.

“Được đấy, tám chuyện gì?” Tôi là người đầu tiên hưởng ứng, dù sao cũng không ngủ được, nói chuyện để mọi người hiểu nhau hơn, thuận tiện thả lòng tâm tình cũng là một bài thuốc tốt.

“Hay là tám về lớp chúng ta đi, khai giảng gần hai tuần lễ rồi, nói nghe xem các cậu có ấn tượng với ai nhất!” Chị đại trưởng ký túc xá đề nghị.

“Ấn tượng với ai nhất hả? Nếu ấn tượng với con gái thì có gì hay ho đâu để nói, không bằng các cậu phát biểu xem lớp mình ai đẹp trai nhất đi?” Nguyệt Nga nằm bên cạnh tôi có phản ứng ngay lập tức.

“Mình cảm thấy đẹp trai nhất lớp mình là Lý Tự Phong, nghe đâu cậu ấy đến từ Quảng Châu, ăn mặc thời thưởng đỉnh của đỉnh.” Không biết Lô Tiểu Nghiên hết nói chuyện điện thoại từ lúc nào, nhanh như chớp lên tiếng chen vào.

“Đúng thế, cậu ấy trông cũng bảnh lắm, có điều mình không thích ria mép của cậu ấy tẹo nào.” Đến lượt trưởng ký túc xá đưa ra ý kiến.

“Với cả cậu ấy hơi bị thiếu thước nữa, nghe đồn chỉ cao 1m67 thôi!” Miss Perfect Hồng Huy cũng tham gia vào cuộc thảo luận.

Lý Tự Phong là ai vậy? Trong lớp chúng tôi có người này hả? Đó là những câu hỏi cuồn cuộn trong nội tâm nhưng không dám phát ngôn thành lời của tôi. Làm người không chút tài cán gì quả nhiên là bi kịch, ngay cả trai đẹp bên cạnh là ai cũng không biết lại càng là bi kịch.

“Vậy các cậu nghĩ trong lớp còn ai đẹp trai hơn nữa?” Tiểu Vân lần nữa lên tiếng. Thế là tôi vội vàng ra sức lục tung đầu óc, mường tượng lại dáng vẻ những người mang giới tính XY trong lớp, sau đó rất đau lòng phát hiện hình như tôi chỉ biết mỗi hai vị hoàng tử… ếch ngồi trước mặt mình mà thôi. Ahuhu, hóa ra tôi có thể làm người thất bại đến mức này!

“Hồ Gia Lạc cũng được phết, có cảm giác rất thoải mái.” Chị đại trưởng ký túc xá phát biểu vào lúc tôi đang bận rộn than thân trách phận.

“Ừ, mà tính tình cũng tốt, lần trước cậu ấy giúp mình lau bảng.” Xem ra bà chị Nguyệt Nga đối với bạn nam này có ấn tượng không tồi. Được rồi, tôi quyết định, ngày mai phải tận mắt đi xem Nam khôi 1 trong truyền thuyết của lớp chúng tôi mới được.

“Phải, mình cũng có ấn tượng chút chút.” Miss Perfect cũng lên tiếng thể hiện có biết đến sự tồn tại của “bông hoa” này.

“Nhà cậu ấy mở cửa hiệu chụp ảnh đấy.” Lương Hiểu San không cam chịu cô đơn nói chen vào. Thì ra thật sự chỉ một mình tôi lơ ngơ không biết chút sự đời.

“Ngư, sao cậu chẳng nói gì thế?” Chị đại trưởng ký túc xá giàu tình thương nhận ra sự im lặng bất thường của tôi.

“Có sao đâu, các cậu cứ nói đi, mình đảm nhận phẩn nghe.” Lẽ nào muốn tôi nói, các cậu nói abcxyz gì đó mình chẳng biết ai là ai cả hay sao? Nhất định sẽ bị khinh bỉ đó! Huhu, sao khả năng ghi nhớ người khác của tôi lại tệ như vậy chứ? Ngày mai nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ để ý từng người một trong lớp! Từ tận đáy lòng mình, tôi xin thề!

“Đúng rồi, cán sự môn Toán hình như cũng tạm được mà!” Bà chị Nguyệt Nga một lần nữa có ý kiến.

“Cán sự môn Toán? Là ai vậy?”

Đợi mãi cuối cùng cũng có người hỏi ra câu hỏi hợp ý tôi rồi, nước mắt ràn rụa. Nhưng mà cán sự môn Toán? Người này hình như tôi có tí ti ấn tượng, chẳng biết có nhớ nhầm sang ai khác không? Có điều, tôi cứ nghe mọi người nói chuyện thì hơn, đối với khả năng ghi nhớ người khác lòng tin tôi dành cho chính mình là âm vô cực.

“Cậu ấy tên La Trạc Kiệt, không phải cực kỳ đẹp trai nhưng nhìn dễ thương lắm, kiểu bụ bẫm trẻ con ấy. Mà cậu ấy tốt bụng nữa, thường giúp mình mang điện thoại về nhà sạc pin. Phải rồi, nghe đồn cậu ấy có một người chị gái, với cả nhà cậu ấy cũng có tiền lắm.” Lô Tiểu Nghiên có vẻ rất vui nói. Trường học không cho phép mang theo điện thoại, cho nên cũng không thể quang minh chính đại sạc pin được, vào lúc thế này các bạn học ngoại trú thường xuyên trở thành trung tâm sạc pin di động, vì thế vị cán sự môn Toán “tốt bụng” kia đương nhiên sẽ được phát cho tấm thẻ người tốt. Nhưng mà, bà chị Lô Tiểu Nghiên này cũng “trâu” quá, ngay cả trong nhà người ta có những ai, có tiền hay không cũng biết.

Quả nhiên là cậu ấy! Có điều chàng trai này cũng đáng thương thật, lại bị Lô Tiểu Nghiên nhìn trúng. Đúng rồi, hôm nhập học chính là cậu ấy với một bạn nam nữa dẫn đường giúp tôi, nhưng mà bạn kia tên gì nhỉ? Hình như tôi lại quên mất rồi.

“Nhưng hình như hôm nay cậu ấy không đi học.” Lô Tiểu Nghiên hơi thất vọng lên tiếng.

Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao vị cô nương này góp mặt trong cuộc nói chuyện đêm nay rồi, ra là vì điện thoại hết pin! Đúng thật không thể lầm cho rằng cậu ấy là người tốt được.

“Chủ đề trai đẹp kết thúc, chúng ta tám về trai ất ơ đi!” Lô Tiểu Nghiên tỏ ra cực kỳ hào hứng.

“Trai ất ơ hả, lớp bọn mình có mà đầy, cậu muốn tám thế nào?” Chị Huy cũng khá có hứng thú.

“Nhắc đến trai ất ơ, chúng ta không thể không nhắc đến một người.” Tiểu Vân nói.

“Ai?” Hội chị em trong phòng cùng đồng thanh lên tiếng.

“Lý Cẩm Bội.” Tiểu Vân Vân tiếp tục nói.

“À, mình biết rồi, cậu muốn nói đến chuyện đó chứ gì!” Lương Hiểu San góp giọng.

“Ừ, mình cũng từng nghe nói.” Chị đại trưởng ký túc xá cũng tham gia vào.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tôi không nhịn nổi nữa, các cậu ấy quá xấu xa, úp úp mở mở nói nhiều như thế làm người khác tò mò chết đi được.

“Các cậu không phải từ Cấp hai chuyển thẳng lên nên dĩ nhiên không biết. Con người cậu ta ấy à, ghét con gái có tiếng luôn đấy. Nghe nói nếu con gái đến hỏi bài nhất định cậu ta không thèm trả lời đâu, còn lên mặt bảo người ta ngốc nữa.” Miss Perfect lần nữa xuất đầu lộ diện.

“Thế thôi à?” Một việc rất nhỏ nhặt, nhiều nhất cũng chỉ nói được bụng dạ cậu ta không tốt lành gì mà thôi.

“Đương nhiên không phải. Cậu ta từng nói với một bạn nữ trong lớp bọn mình: ‘con gái các cậu đúng là giả tạo, đứng trước mặt con trai cứ làm ra vẻ, vừa nhìn thấy gián liền lớn tiếng thét lên bảo sợ, nếu như không có bạn nam nào đứng gần đó, nói không chừng các cậu ăn luôn con gián cũng có khả năng!’ Vì vậy mới đắc tội toàn bộ nữ sinh.” Lô Tiểu Nghiên tiết lộ câu trả lời.

Nếu như thế, vậy thì bạn học có tên Lý Cẩm Bội này đúng là ngứa da quá rồi, mặc dù tôi không loại trừ khả năng tồn tại tính chính xác những điều cậu ta nói, nhưng công khai nói trước bàn dân thiên hạ là cậu ta không đúng. Con gái ấy mà, cần nhất chính là mặt mũi! Có điều cậu ta cũng thật là ngốc, biết rõ nói như vậy chẳng khác gì tự gây thù chuốc oán cho mình thế mà vẫn cứ lên tiếng, không trở thành kẻ thù chung của đám con gái mới là chuyện lạ!

Nhưng mà, chị Nghiên ơi, không phải cậu cũng là học sinh từ trường khác đến hay sao? Ngay đến việc này cậu cũng biết, cậu quá đỗi thần sầu rồi đó!

“Thành tích học tập của cậu ta tốt chẳng qua nhờ vào chăm chỉ thôi, đáng tiếc, dù có cố gắng cách mấy cũng không bằng mấy người Đới Sinh với Hắc muội, đây là vấn đề thông minh bẩm sinh.” Miss Perfect đẩy vẻ châm biếm.

“Nhân phẩm cậu ta có vấn đề hả?” Xét từ kinh nghiệm bản thân, thứ gọi là nhân phẩm này đã hạnh hạ tôi biết bao năm trời rồi.

“Ha ha, Ngư mập, cậu còn độc miệng hơn cả mình!!!” Lương Hiểu San cười đến mức nội thương, khó thở.

“Nhưng nhắc Lý Cẩm Bội thì không thể không nhắc đến La Trạc Kiệt.” Sau trận cười, Lương Hiểu San quay trở lại chủ đề ban nãy tìm chuyện nói tiếp.

“Cậu ấy làm sao?” Trong ấn tượng của tôi, cậu bạn ấy chỉ hơi hướng nội một chút mà thôi.

“Cậu ấy từ lúc học Cấp hai đã bắt đầu ngồi cùng bàn với Lý Cẩm Bội rồi, thành tích của hai người lại không hơn kém nhau là mấy, cho nên trước nay luôn là đối tượng được cả lớp lấy ra so sánh.” Nhạn tiếp lời.

“Hả? Có gì hay ho để so sánh? Không lẽ cậu ấy được rất nhiều bạn nữ hâm mộ?” Tha thứ cho tôi chỉ nghĩ ra một tiêu chí này thôi, nếu không còn gì đáng để so sánh đâu.

“A Ngư, cậu nói cũng có phần đúng, có điều không đến mức phóng đại như vậy, hình như cậu ấy cũng không phải kiểu rất chủ động làm quen với con gái. Nhưng nếu có người đến hỏi bài, dù bận rộn thế nào cậu ấy cũng sẽ trả lời, tuyệt không có vẻ nóng nảy gì cả. Trong giờ học không thấy chăm chỉ lắm, nhưng giải bài tập lúc nào cũng đơn giản dễ hiểu hơn của thầy cô nhiều. Vậy mới nói, người thông minh là khác hẳn ngay.” Nghiên Bân giải thích với tôi.

“Đúng thế, Lý Cẩm Bội ấy, không thông minh bằng người ta thì cũng thôi đi, lại còn nhỏ nhen, miệng mồm cay độc nữa, cho đáng đời. Nếu không phải liều mạng cố gắng, thử hỏi cậu ta có đạt được thành tích như ngày hôm nay không?” Bạn học Lương Hiểu San kết thúc đoạn văn trần thuật.

“À à, xem ra miệng lưỡi cậu cũng không tốt đẹp đến đâu.” Tôi giả vờ mắc ói.

“Ngư mập chết tiệt! Cậu muốn chết phải không?” Quả nhiên nghe thấy người nào đó đang nghiến răng nghiến lợi.

“Muộn thế này còn ầm ĩ cãi nhau cái gì? Còn nói chuyện nữa tôi ghi tên các cô bây giờ!!!” Từ ngoài cửa truyền vào giọng trách mắng của giáo viên quản lý ký túc đi tuần đêm.

Tôi lè lưỡi, sao càng nói chuyện càng phấn khích thế nhỉ? Nhìn xem, bị tóm được rồi kìa!

“Các chị em, chúc ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Vậy là, màn đêm cô đơn thăm thẳm chỉ còn văng vẳng tiếng dế kêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.