Biết Chăng Tương Tư Tận Xương Cốt

Chương 50: Sự Thật Khó Chấp Nhận




Mạnh Vĩnh Niên không trả lời thẳng vấn đề của cô, ông ta chậm rãi nói: ""Tôi coi như cũng đã đạt được một nửa mục đích, cũng không còn cố chấp như ban đầu nữa, không định bắt ai phải đền mạng hay chôn cùng. Nhưng mối thù của em gái tôi, không thể không báo. Hạ thị được như ngày hôm nay nhờ giẫm lên xương máu bao nhiêu người, nhưng lại không trả giá bao nhiêu.""

Ông ta nhìn thẳng vào mắt Kiều Diệp. Người lớn tuổi, đôi mắt vẩn đục, cô nhìn không thấu.

""Một tướng nên công, vạn binh lính chết(*), từ xưa đến nay đã luôn như vậy.""

(*)Nhất tướng công thành vạn cốt khô-一将功成万骨枯.

Ông mỉm cười gật đầu: ""Tiểu Kiều, cháu nói rất đúng, người trẻ bây giờ so với thế hệ trước đúng là thấu hiểu hơn nhiều. Cho nên không phải tôi muốn mạng của Hạ Duy Đình, cháu không cần quá áp lực. Cháu chỉ cần làm một việc rất đơn giản, ở chỗ Hạ Duy Đình có một văn kiện, cháu chỉ cần sao chép rồi gửi fax cho tôi là được, chuyện còn lại tôi sẽ tự giải quyết, sau đó giao làm chứng cứ cho bên Viện Kiểm sát.""

Kiều Diệp nắm chặt hai tay: ""Chuyện này cũng không dễ.""

""Tôi biết, cho nên mới tìm đến cháu. Cháu là người thân cận cậu ta nhất.""

Bị người thân cận nhất bán đứng, không biết anh sẽ đau đớn cỡ nào. Thế nhưng hai cô cháu Hạ gia hết lần này đến lần khác chịu loại đớn đau đó.

Cô vốn hơi cảm thông với chuyện em gái Mạnh Vĩnh Niên, nhưng nghĩ đến chuyện Hạ Duy Đình suýt nữa bỏ mạng trong vụ tai nạn xe hơi đó, nghĩ đến nỗi thống khổ của Hạ Chính Nghi khi sống cả đời trong sự dối trá, chút thương xót này nhanh chóng tan thành mây khói.

Cô đáp một cách chắc chắn: ""Được, có điều hãy cho tôi chút thời gian. Ông cũng biết tôi từng có tiền án mà, anh ấy thật ra rất phòng bị tôi, bây giờ không thể giống như ba năm trước được, anh ấy đã không còn là Hạ Duy Đình của năm đó.""

Mạnh Vĩnh Niên gật đầu: ""Tôi chờ tin tức từ cháu.""

Lúc Kiều Diệp trở lại Gia uyển, Hạ Duy Đình đã ở đó. Anh từ trên lầu bước xuống, thấy cô liền hỏi: ""Em mới về? Ăn cơm chưa, nếu chưa chúng ta ra ngoài ăn, không cần phí công nấu nướng.""

Từ mấy ngày nghỉ Tết đến giờ, đều do Kiều Diệp phụ trách việc nấu nướng. Anh bỗng phát hiện ngoại trừ nấu mì, mấy món ăn thường ngày không còn làm khó được cô nữa. Chỉ là từ khâu chuẩn bị nguyên liệu cho đến rửa chén bát có hơi phiền phức, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài ăn, thả lỏng một chút.

Anh biết buổi chiều Mạnh Vĩnh Niên hẹn cô ra gặp mặt, anh không hỏi, chứng minh trong lòng đã hiểu rõ. Mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát.

Chuyện đã tới nước này, hiển nhiên cá sẽ thò đầu ra cắn câu, anh không thấy lạ, nhưng Kiều Diệp lại thấy khổ sở.

Hạ Duy Đình thấy cô đứng bất động, chung quy vẫn lo lắng hỏi: ""Sao vậy em?""

Cô vô lực lắc đầu, rồi lại như thiêu thân lao mình vào đốm lửa, bước thật nhanh đến chỗ anh. Cô duỗi tay quàng qua cổ Hạ Duy Đình, kéo anh xuống, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Hạ Duy Đình tựa hồ không quen với việc cô chủ động như vậy, anh hơi cứng người, sau đó mới đặt tay lên gáy cô, mãnh liệt đáp lại.

Anh vốn rất cao, lại đứng trên bậc thang, cho nên phải khom người mới hôn tới cô, tư thế thực sự hơi buồn cười. Nhưng cả hai đều không để tâm đến chuyện đó, cánh tay Kiều Diệp gắt gao ôm lấy cổ anh, cơ hồ thật chặt, như gấu nhỏ leo cây.

Anh ôm eo Kiều Diệp, nhấc cô lên. Hai người dựa vào lan can, mạnh mẽ ôm chặt đối phương, môi lưỡi triền miên như có thứ mật ong ngọt ngào kết nối hai người lại với nhau, không cách nào chia lìa. Mãi đến khi quần áo cả hai xộc xệch, bọn họ mới phát giác mình đã ngồi xuống bậc thang từ lúc nào, Hạ Duy Đình đè trên người Kiều Diệp, mà tay cô đang nắm lấy tay vịn cầu thang.

""Nhiệt tình như vậy... Em không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"". Gia uyển hiện tại chỉ có hai người bọn họ, chị Thu chú Cát một hai ngày nữa mới về, anh chỉ cố tình trêu chọc cô một chút thôi. Tuy nói như vậy, trong lòng anh lại ngọt ngào không chịu được, Hạ Duy Đình nhìn cánh môi mềm mại như hoa hồng của cô, ngón tay anh xoa nhẹ nhàng vân vê.

Cô cũng vuốt ve khuôn mặt anh: ""Anh không thích em như vậy ư?""

Anh đặt một nụ hôn lên cổ cô, trực tiếp dùng hành động để trả lời.

Hai người ở trong phòng ngủ điên cuồng quấn quýt lấy nhau, đến khi hai thân thể dung hòa mới ôm nhau ngủ thiếp đi. Giờ cơm tối đã qua từ sớm, bọn họ thế nhưng vẫn không thấy đói.

""Trong tủ lạnh còn sủi cảo đông, nếu em không muốn ăn, chúng ta gọi đồ ăn ngoài bây giờ vẫn chưa muộn.""

Kiều Diệp gối đầu lên cánh tay Hạ Duy Đình, tựa vào hõm vai anh: ""Em đâu có không thích, thật ra ăn cái gì cũng thế thôi, quan trọng là ăn cùng ai.""

Lời này anh thích nghe, ngón tay quấn quanh lọn tóc cô, yêu thích không buông.

Anh không mặc quần áo, eo hẹp vai rộng, Kiều Diệp lớn mật duỗi tay sờ loạn. Anh bị cô làm nhột, đành phải bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô: ""Sao đấy?""

Cô chỉ thấy đau lòng: ""Anh gầy quá.""

""Em cũng thế, cấn đau anh rồi này.""

Cô hơi nhấc người ngồi dậy, Hạ Duy Đình nhanh tay kéo cô lại: ""Đi đâu, lại muốn chạy đến chỗ nào? Bây giờ em mong manh vậy à, sao, muốn nói cái gì?""

Từng tấc thịt trắng nõn mềm mại của Kiều Diệp phô bày trước mặt anh. Thật ra anh có một chút trái lương tâm, cô yểu điệu mê người như vậy, nào có gầy, đối với anh vẫn là lực hấp dẫn trí mạng nhất.

Kiều Diệp thở dài: ""Mỹ nhân kế chưa thành, em chạy đi đâu chứ.""

Hạ Duy Đình cười rộ: ""Mạnh Vĩnh Niên hứa với em cái gì?""

""Một đôi giày thủy tinh, đảm bảo sau khi xong việc em sẽ được gả vào hào môn.""

""Hình như em không động tâm rồi.""

Cô hơi trầm mặc, một lúc sau mới mở miệng: ""Vụ hỏa hoạn năm đó của cha mẹ anh là ngoài ý muốn à?""

""Phải, anh đã hỏi bên cứu hỏa, cũng đã thuê thám tử điều tra qua, không có gì khả nghi.""

""Vậy còn vụ tai nạn xe của anh, anh không nghĩ là do có người cố tình gây ra sao?""

Ánh mắt Hạ Duy Đình hơi trầm xuống: ""Có từng nghĩ đến, nhưng không có chứng cứ. Chuyện công ty giải quyết xong anh sẽ điều tra lại lần nữa, chỉ là sự việc đã qua rất lâu rồi, hơi khó kiểm chứng. Em cảm thấy là do Mạnh Vĩnh Niên?""

Kiều Diệp cũng không muốn đưa ra phỏng đoán của mình, cô chỉ hỏi: ""Anh đối phó với ông ta, cô anh phải làm sao bây giờ? Chuyện này đối với bà ấy không công bằng.""

Hạ Duy Đình đương nhiên cũng rõ, chuyện này như tảng đá đè ép trái tim anh: ""Anh chỉ có thể lấy được công bằng cho mấy ngàn nhân viên cần mẫn ở Hạ thị, bên chỗ cô anh sẽ cố gắng giải thích.""

Sự việc không thể kéo dài thêm được nữa, phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Danh dự của công ty, cùng những cấp cao bị liên lụy, phải sớm lấy lại công đạo cho bọn họ.

Tài liệu giả được chuyển đến bên kiểm sát, ai nấy đều minh bạch mọi chuyện, lập tức có nhóm người bắt đầu điều tra Mạnh Vĩnh Niên. Hạ Duy Đình ra tay dứt khoát,nhanh chóng liên hệ với truyền thông, đem chuyện Hạ thị bị hại phơi bày ra trước ánh sáng. Vụ án hối lộ rốt cuộc cũng hạ màn.

Tại cuộc họp cổ đông ở Hạ thị, Hạ Chính Nghi trông già đi thấy rõ chỉ sau một đêm. Bà không còn vẻ ưu nhã thong dong như mọi ngày nữa, chỉ run giọng cất tiếng chất vấn Mạnh Vĩnh Niên: "".... Tại sao, lão Mạnh, tại sao mình lại làm như vậy?""

Những lời muốn nói, thật ra ông đã từng nói qua với Kiều Diệp, hiện tại đối diện với vô số ánh mắt khác nhau, muôn hình muôn vẻ, ông ngược lại không muốn nói gì cả.

Ông chỉ quay sang nói với Hạ Duy Đình: ""Thắng làm vua, thua làm giặc, hậu sinh khả úy. Cháu phải chăm sóc cô mình thật tốt.""

Ông rời khỏi phòng họp, Hạ Chính Nghi không chống đỡ được nữa, bà suy sụp ngã xuống.

""Chủ tịch!""

""Cô!""

Hạ Duy Đình nhanh chóng chạy lại bế bà lên, quát tháo người bên cạnh: ""Còn đứng đó làm gì nữa, gọi xe cấp cứu!""

Kiều Diệp vội vàng chạy tới bệnh viện, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, cô có thể cảm nhận được, thanh âm của Hạ Duy Đình từ đầu bên kia điện thoại tuyệt vọng như thế nào.

Cô làm bác sĩ mấy năm nay, sinh ly tử biệt thấy qua không ít, cho nên cô biết, thời khắc con người thống khổ nhất, người ta không thốt nổi một lời. Kiều Diệp nhìn bóng hình lặng thinh của Hạ Duy Đình ngoài phòng phẫu thuật, cô hiểu rằng tình hình có lẽ còn tệ hơn so với dự đoán của bọn họ.

Giang Khương cũng có mặt ở đó, bọn họ cùng nhau đưa Hạ Chính Nghi tới đây, cô không dám rời đi một bước.

Thấy Kiều Diệp tới, Giang Khương đứng dậy: ""Hai người nói chuyện đi, tôi đi mua chút nước.""

Kiều Diệp cảm kích gật đầu với cô ấy.

Cô bước tới, vòng tay ôm lấy Hạ Duy Đình, để đầu anh tựa lên người cô: ""Cô anh đâu, bà ấy thế nào?""

Anh lắc đầu, một lúc lâu sau mới nói được vài chữ: ""Còn đang phẫu thuật.""

Anh vẫn luôn tự trách, trách bản thân lỗ mãng, không cho cô mình một chút thời gian mà đã vạch trần sự thật tàn nhẫn này. Bọn họ đều đã quá đề cao người phụ nữ sắt đá nơi thương trường ấy. Ở trước mặt người mình yêu, cùng nhau trải qua mấy mươi năm sóng gió bão bùng, bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.

Kiều Diệp ở bên cạnh anh, lúc này có nói gì cũng không thể an ủi được anh, chỉ có thể làm một người bạn sát cánh kề vai.

Cô rốt cuộc hiểu được vì sao trước kia Hạ Duy Đình rất ít khi nhắc tới cha mẹ anh với cô, thậm chí cô cũng không hề biết đến sự tồn tại của Duy viên. Không thể hiện không có nghĩa là anh không đau, mà loại xót xa tận trong xương tủy này, ngoại trừ chính mình ra, ai cũng không thể làm nguôi ngoai nó được.

Không biết qua bao lâu, Dùng Chiêu đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, anh mang mũ trùm cùng khẩu trang to, che kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

Bọn họ chưa từng thấy bộ dáng nghiêm túc như vậy của Dung Chiêu, trang bị đầy đủ, nhìn qua cũng khó mà nhận ra đấy là anh. Hai người không hẹn mà cùng đứng dậy, Hạ Duy Đình ngồi đã lâu, hai chân tê rần, anh hơi loạng choạng, Kiều Diệp nhanh tay đỡ lấy anh.

""Tôi xin lỗi."" Dung Chiêu cởi khẩu trang xuống, chỉ nói ba chữ.

Hạ Duy Đình sửng sốt, sau đó dường như anh phát cuồng lên, túm lấy Dung Chiêu: ""Xin lỗi là ý gì? Phẫu thuật hết mấy giờ, cậu nói thế là ý gì, hả?""

""Cô cậu xuất huyết não, lượng máu chảy rất lớn, vị trí lại vô cùng nguy hiểm, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Bà ấy rất kiên cường, vẫn còn chống đỡ được, chỉ là không biết có thể chịu đựng bao lâu nữa, nhưng xét trên tình huống trước mắt, khả năng bà ấy tỉnh lại là rất khó.""

Có nghĩa là người thực vật ư? Đối với người ở độ tuổi này, trở thành người thực vật cũng đồng nghĩa với việc không còn bao nhiêu ngày nữa, một vài bệnh vặt vãnh cũng có thể cướp đi sinh mạng của họ.

""Anh..."" Kiều Diệp còn muốn hỏi liệu còn phương pháp nào khác hay không, nhưng vừa mở miệng, nước mắt cô đã tuôn trào như mưa.

Bọn họ đều biết không có khả năng, chỉ có thể chấp nhận hiện thực.

""Duy Đình, anh buông tay ra trước đi."" Cô kéo anh ra không nổi, cũng may Giang Khương đã trở lại, giúp cô tách anh ra.

Anh ngã nhoài xuống băng ghế, nhắm mắt lại: ""Tôi muốn ở một mình.""


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.