Bích Lạc Hoàng Tuyền

Chương 3: Tử liêu




Ta trả lời xong mặt hồng hài nhi méo xệch xuống

" ngươi đừng có mà lừa ta, này này, làm sao Thủy thần có thể nhận một người như ngươi vào làm? Không, không, chắc chắn do hồi nãy ta sơ suất nên mới dễ dàng tin lời ngươi, ngươi cút ngay ra khỏi cung, dù là ai đi chăng nữa ta tin Thủy thần cũng sẽ không chấp nhận 1 kẻ như ngươi,hừ..."

Ta nghe hắn nói 1 tràng dài toàn lời chửi mắng ta, ta làm gì sai? Mà vì sao ta phải lừa hắn, ta nào có chán sống đâu mà lừa hắn, tự bản thân ta nghĩ làm một tỳ nữ lau dọn thủy cung,cho cá ăn, bê đồ ăn,...thì vinh dự lắm hay sao? Chuyện ngày hôm nay và cả trước kia đều là bần cùng, đâu ai muốn hạ mình đi làm 1 tỳ nữ? Nhưng vì là bần cùng nên ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây

"" ngươi nghe cho rõ đây, ta không lừa gạt ngươi, cũng không hề có thời gian lừa gạt ngươi, phận làm một tỳ nữ vinh dự lắm hay sao? Nếu như ngươi thực sự nghĩ ta nói điêu thì có thể để ta ngoài cửa cung rồi đợi Thủy thần trở về, chứ ta nhất quyết không đi đâu hết ""

Nghe ta nói xong sắc mặt của tên hồng hài nhi kia đã vài phần biến chuyển, nếu như bây giờ hắn quay đi chỗ khác mà không nhìn ta nữa ta sẽ rũ bỏ cái mặt đanh thép này lại mà tự hào vỗ ngực vì sự cứng rắn cương quyết của mình. Hôm nay ta đã đánh liều to tiếng với người khác, thiết nghĩ cả đời không thể làm con rùa rụt cổ mãi được, huống hồ đứng trước mặt ta thật ra cũng chỉ là 1 đứa bé lùn béo ị.

Đấy, cuối cùng ta thật sự đã bị tống ra khỏi cung thủy thần, cuộc đời căn bản là mỗi ngày một thêm đáng buồn, ta sẽ cảm ơn hắn nếu như hắn thả ta xuống hạ giới hoặc đâu đó ta có thể dung thân nhưng nào ngờ đúng như nguyện vọng trong lời nói của ta, hắn đưa ta ra trước cửa cung...ngồi. Thế là suốt đêm hôm đó ta ngồi ngoài cửa cung, có ngủ gục chục lần cũng chẳng ai để ý, mấy tên lính gác đứng trời trồng luôn hướng mắt về một nơi, làm ta chán ngắt, nếu ta biết đường thoát khỏi kết giới của thủy cung thì nào phải khổ sở như vậy.

Mãi cho tới khi đêm khuya mù mịt, lính gác thay nhau chuyển đổi thì ta đã đứng ngồi loạn xạ, toàn thân đau nhức đến mức không thể làm gì được nữa, gần nửa ngày trời chỉ đứng rồi ngồi, ngồi rồi đứng, ai chịu được chứ? Thế rồi cánh cổng rộng lớn của thủy cung được mở xoạch 1 cái, hiện ra trước mắt ta chằng phải là ai khác mà chính là tên hồng hài nhi chết tiệt kia, ta không quan tâm liếc hắn 1 cái rồi lại ngồi bệt xuống đất, thoáng thấy hắn cũng không hề quan tâm

"" Thủy thần có lệnh, từ giờ ngươi sẽ được nhận làm cung nữ của thủy giới ""

Ta nghe xong câu nói của hắn thì từ từ đứng dậy, 2 chân đã thực tê cứng, ngay cả sức để liếc tên tiểu yêu đó cũng đã không còn, nhưng lòng thì không ngừng chửi bới nếu không phải do tên chết tiệt nhà ngươi thì lão nương cũng không phải ngồi mòn sức ở đây rồi, ta lúc này ảm đạm thần thương vô cùng. Ta đi song song hắn để hắn dẫn ta đến nơi ở của mình, trên đường đi vài lần hắn lại liếc ta như thể có gì đó muốn nói, cuối cùng không chịu được liền mở miệng

"" ngươi không giận? ""

"" sao ta phải giận? "" Ta trả lời mệt mỏi

"" quả là cao thượng "" Hắn nghe ta nói vậy nét mặt giãn ra như cảm thấy thoải mái

"" là do ngươi cứ nhỏ mọn như vậy nên mới thấy ta cao thượng "" Ta mở xoạch cửa phòng mình rồi nhanh chóng ngả người xuống cái giường gỗ, tuy không êm nhưng ít ra còn tốt hơn so với trước kia rất nhiều. Ta lim dim nhìn thấy hắn vẫn đứng ngoài cửa nhưng ta quả thực không muốn quan tâm, ta nói là ta không nhỏ mọn như hắn là nói dối, quả thực ra rất giận, giận đến điên người, việc mình không được tin tưởng và bị xem thường quả thực là một nỗi nhục lớn, chỉ là ta không muốn dùng cách chửi bới mà nói chuyện, nếu sau này có cơ hội nhất định ta sẽ cho hắn thử 1 phen phải ngồi đợi ngoài cửa gần nửa ngày trời giống như ta...nhất định...

Ta vẫn chưa ngủ hẳn, và cũng chưa thấy hắn rời đi, chỉ thấy hắn cứ đứng đó như trời trồng nhìn cái ma quỷ gì thì ta không biết, tự nhiên ta cảm thấy tuy nhìn hắn có trẻ con nhưng tâm tình lại vô cùng trưởng thành, từ ánh mắt cho đến giọng nói hoàn toàn tỉ lệ nghịch so với thân hình, ta đang tự hỏi không biết hắn có dùng thuật để cải trang hay không? chỉ là nhìn hắn có 1 tâm hồn rất người lớn thôi.

"" từ giờ tên ngươi là Tử Liêu ""

Ta nghe tên đó nói xong mà mắt mở trừng trừng...tên sao? Ta chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có một cái tên. Từ trước tới nay ta sống đều là như vậy, thế nên lúc này ta đã hoàn toàn không quan tâm tới việc mình cần phải có 1 cái tên. Vậy mà...

"" ai? "" Ta đương nhiên sẽ phải biết ơn người tặng ta cái tên này, nên liền đưa mắt hỏi quý danh, nhưng thật không ngờ...

"" là Thủy thần...""

Ta nghe xong mà như muốn bùng nổ, ta không rõ cảm giác này là vui mừng hay lo sợ, cũng chẳng hiểu sao tâm tình ta lại rối loạn đến như thế? Ta dù là chưa từng gặp mặt Thủy thần nhưng luôn có ác cảm, dù mọi người ca tụng về ngài rất nhiều nhưng chỉ có ta, có 1 mình ta là thấy Thủy thần không phải người có thể tùy tiện nhắc là nhắc, và ta cũng luôn có cảm giác Thủy thần sẽ không rảnh đến mức độ phải đích thân nghĩ tên cho 1 tỳ nữ dọn dẹp như ta, huống hồ...ta mới chỉ vào Thủy cung.

"" Hồng hài nhi, ngươi nói xem...Thủy thần rốt cuộc là người thế nào? Tại sao ngài phải đích thân đặt tên cho ta? "" Ta cụp mắt xuống vẻ lo lắng

"" Ngươi rõ ràng đang nghĩ thủy thần nhỏ nhen...""

"" Ta không có "" Hắn nói không đúng với tâm tư ta nên ta liền phản bác

"" Vậy thì đừng nghĩ ngợi gì cả...người chỉ là nghe ta nói đến việc ngươi không có tên, nên tùy hứng tâm trạng đang vui mừng mà nghĩ bừa cho ngươi 1 cái tên thôi. Đừng bận tâm, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát..."" Tên hồng hài nhi nói 1 tràng dài rất rành mạch cho thấy suy nghĩ của ta đã đi quá xa so với sự thật

"" còn nữa...NGƯƠI ĐỪNG CÓ MÀ GỌI TA HỒNG HÀI NHI, TA KHÔNG PHẢI LÀ HỒNG HÀI NHI, TA CÓ TÊN HẲN HỎI ĐÓ ""

Ta quay ra đã thấy tên hồng hài nhi kia tức điên lên, tưởng tượng ra hình như hắn đang có 1 đám lửa bốc cháy trên đầu rồi. Nhưng ta vẫn chỉ gật nhẹ một cái tỏ ý muốn hắn nói tên ra, sau đó hắn liền vỗ ngực

"" Tên ta là Sở Mặc ""

Sở Mặc...Sở Mặc...ta thuận tiện nhẩm đi nhẩm lại tên đó mấy lần rồi ngoảnh mặt ra

"" ta thấy nó không hề hợp với dáng hình của ngươi, chi bằng ta sẽ gọi ngươi là tiểu Mặc? ""

Ta tươi tươi mặt nhìn tiểu Mặc chỉ thấy hắn giờ đã mặt sắt đen sì, một chút biểu cảm vui mừng cũng không có, có lẽ là không thích nên ngay vài giây sau hắn liền nhanh chóng rảo bước rời đi. Nhưng là ta vẫn thấy không thoải mái, lòng ta cứ dấy lên cảm giác mắc ơn Thủy thần, dù biết bản thân không có gì quý giá cũng sẽ chẳng bao giờ trở thành điểm chú ý trong mắt ngài, nhưng không có nghĩa là ta không có phép lịch sự, ít ra...cũng nên có 1 lời cảm ơn.

"" tiểu Mặc...giúp ta gửi lời cảm ơn đến Thủy thần ""

#Chap Sau sẽ thay đổi ngôi kể


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.