Bí Mật Cá Vàng - Xuân Nhiệt

Chương 37: Ngoại truyện 4:Về chuyện kết hôn




Ngoại truyện 4: Về chuyện kết hôn

Editor: bevitlangthang

Khi Lê Hiểu Mạn kết hôn với Tần Khoát, cô mời Tinh Hoà và Du Hoài Hà đến tham dự hôn lễ của bọn họ.

Tinh Hòa cảm thấy rất vui, từ tận đáy lòng vui thay cho Lê Hiểu Mạn.

Vào ngày cưới, nhìn thấy các bạn cấp 3 năm nào, ai ai cũng thay đổi rất nhiều so với trước kia, bớt đi vẻ ngây ngô, trở thành những người thành công.

Tinh Hòa không nói chuyện nhiều với mọi người lắm.

Càng tới gần giờ biểu diễn, lực chú ý của Tinh Hoà hoàn toàn bị hấp dẫn bởi váy cưới trên người cô dâu, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Lê Hiểu Mạn lau nước mắt đọc lời thề, đem tất cả tình yêu đều thay thành tiếng nói, dùng cả đời để thực hiện nó.

Tinh Hoà cảm thấy thật hạnh phúc, lại có chút thương xót.

Lê Hiểu Mạn là một trong những người bạn số ít của Tinh Hoà, cậu chúc phúc, rồi vui vẻ, lại không nhịn được mà uống mấy ly rượu.

Du Hoài Hà không để cậu uống quá nhiều, bởi vì căn bản tửu lượng của cậu bằng zero.

Khi quay lại xe Tinh Hoà cảm thấy buồn buồn, không thoải mái, cũng may cách nhà không xa, Du Hoài Hà bảo tài xế tự lái xe về, còn mình thì đi cùng Tinh Hoà.

Tinh Hòa có hơi say, đi đường cũng loạng choạng. Cậu hỏi Du Hoài Hà, vì sao con đường này đột nhiên trở nên quanh co khúc khuỷu thế, hại cậu không thể đi bình thường được.

Du Hoài Hà liền cõng cậu, một đường đi về nhà.

"Hoài Hà."

"Hửm?"

"Em vui lắm, rốt cuộc điều ước của Hiểu Mạn cũng thành hiện thực rồi."

Năm ấy, Lê Hiểu Mạn tốt nghiệp, vào ngày sinh nhật cô ước có thể được kết hôn với Tần Khoát.

"Ừ," Du Hoài Hà xốc Tinh Hoà lên để cậu vững vàng ghé vào lưng hắn, hỏi tiếp, "Vậy còn em thì sao?"

"Điều ước của em cũng đã trở thành hiện thực rồi." Giọng điệu khi nói chuyện của Tinh Hòa hơi cao lên, giống như đang nói chuyện ghê gớm gì lắm.

"Điều ước của em là có thể cùng Hoài Hà ở bên nhau thật lâu thật lâu."

Đúng thật bọn họ đã ở bên nhau thật lâu rồi.

Tinh Hòa giơ ngón tay đếm số: "Một năm, hai năm, ba năm, bốn..."

Bây giờ cậu có chút nhức đầu, không đếm được hết năm nay sau khi bọn họ tốt nghiệp đã được bao nhiêu năm rồi bọn họ ở bên nhau.

"Thật nhiều năm."

Du Hoài Hà giúp cậu bổ sung.

"Ừ," Tinh Hoà cảm thấy cách nói này cũng không tệ, lặp lại một lần nữa, "Thật nhiều năm rồi."

Tinh Hòa chậm rãi nháy mắt, mí mắt cậu có hơi nóng. Qua một hồi cậu hơi cúi đầu mình xuống, ôm cổ Du Hoài Hà, rầu rĩ mở miệng:

"Hoài Hà sẽ thích em lâu ơi là lâu sao?"

"Sẽ."

"Thật lâu sao?"

"Thật lâu."

Giọng điệu Tinh Hòa nghe giống như đang làm nũng, cậu không có cảm giác an toàn, nhất quyết đòi Du Hoài Hà phải xác nhận.

Sau đó bọn họ không nói chuyện nữa, Du Hoài Hà nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu.

Tinh Hòa ngủ rồi.

Truyện chỉ được đăng trên wattpad 'bevitlangthang' và wordpress 'bevitngudong', những trang khác đều là REUP. Mọi người hãy đọc trên trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cập nhật nhanh nhất.

Về đến nhà hắn đặt Tinh Hoà lên giường, cởi giày và áo khoác cậu ra, đắp chăn lên người cậu đàng hoàng. Du Hoài Hà ngồi bên mép giường nhìn Tinh Hoà một lát, yên tĩnh như thế, cảm giác cậu vẫn như hồi cấp 3 vậy, chưa bao giờ lớn.

Hắn đứng dậy, ngồi xuống bàn sách kế bên cửa sổ.

Ở trong ngăn kéo có một cuốn vở, đã nhiều năm rồi, chất liệu giấy bên trong có chút cũ. Là sổ nhật ký khi học cấp 3 của Tinh Hoà.

Sắp viết xong rồi. Còn vài trang nữa thôi.

Mỗi khi Tinh Hòa nhớ tới cậu sẽ viết một chút, không còn viết rõ ràng tỉ mỉ như hồi cấp 3 nữa, nội dung cũng không còn nhiều như trước.

Từng chút từng chút một, nhưng cậu cũng muốn viết đến trang cuối cùng.

Du Hoài Hà lật đến trang cuối cùng của sổ nhật ký, tư thế ngồi vẫn thẳng tắp, đề bút ở chỗ trống viết lên.

Khả năng cao là Tinh Hoà vẫn chưa nhận ra rằng, cậu sẽ thường xuyên xác nhận lại tình yêu với Du Hoài Hà.

Có lẽ gia đình và cơ thể cậu cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Tinh Hoà không ngừng đi tìm kiếm tình yêu, cũng sẽ xác nhận lại xem phần yêu thích này sẽ không vơi bớt đi một ít vào giai đoạn nào đó của một người, thậm chí là biến mất.

Điều này đối với Tinh Hoà rất quan trọng.

Trước kia Du Hoài Hà còn nghĩ, có phải tình yêu mình dành cho Tinh Hoà quá ít, hoặc phải nói là không rõ ràng, nên mới biến Tinh Hoà không ngừng đặt câu hỏi xác nhận hay không.

Nhưng sau này hắn mới biết, là Tinh Hoà không có cảm giác an toàn.

Tinh Hòa muốn rất nhiều rất nhiều tình yêu.

Du Hoài Hà liền cho Tinh Hoà rất nhiều rất nhiều tình yêu.

Giống như ban đầu Du Hoài Hà muốn cho Tinh Hoà một viên kẹo vậy.

Mà bây giờ, hắn muốn vì Tinh Hoà mang lên cho cậu một chiếc nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.