Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 58: 58: Chỉ Ước




Nói vậy Bạch Phong càng tức giận mà nắm chặt tay lại, ánh mắt hiện rõ sự tức giận Lệ Y cũng biết mình đã chọc nhầm người, nhưng không phải vì vậy mà cô sợ mà là còn cảm thấy bình thường.

"Mỗi chuyện đấy mà anh cũng giận, tính y như trẻ con vậy, chẳng biết anh suy nghĩ thế nào nữa đúng là tôi chịu anh luôn đấy.

"

Nghe được câu nói đó Bạch Phong không nhịn dhoc mà khẽ nhíu mày lại có lẽ những gì mà anh nghe coi nói đều vượt qua tầm kiểm soát của mình vậy, không tin không nghĩ tới việc mà Lệ Y sẽ nói với mình những lời như thế.

"Tôi mặc kệ cô, dù sao mọi chuyện nếu đã vậy thì tôi chẳng muốn xen vào cả.

"

Nói rồi nam nhân tức giận liền trực tiếp lôi thứ gì đó không nghĩ nhiều mà ném về phía cô.

Lệ Y thấy vậy vội lấy tay bắt lấy, lúc mà cô bỏ tay ra xem anh ném cho mình thứ gì?

Một cuốn sổ da màu đen ở trước mặt, cộng thêm cây bút bi ở bên cạnh nữa.

Nhìn thấy vậy cô cũng đoán được đây chính là quyển sổ mà mình đang tìm kiếm.

"Anh…Tại sao anh lại tìm thấy quyển sổ của tôi? Nói đi?"

Nghe vậy Bạch Phong khẽ liếc mắt mà đáp lại.

"Dù sao cô cũng bảo là cô muốn tôi không quan tâm cô, vậy thì cầm lấy quyển sổ này đi.

"

Lúc mà cô nghĩ như vậy là xong thì nam nhân lại giơ tay trước mặt ra, ’Tách một phát g những đồ dùng hay cả túi quần áo đều hiện ra ở trong lòng Lệ Y.

"A…"

Lệ Y tay còn đang cầm quyển sổ, thấy tất cả đồ đạc của mình cô vội vàng đỡ lại, vẻ mặt hiện rõ sự hoang mang lẫn khó tin.

"Bạch…Bạch Phong, anh đang làm cái gì vậy?"

Nam nhân chẳng hề quan tâm những gì cô đang nói trái lại trực đáp.

"Tôi làm gì thì kệ tôi, tôi cảm thấy cô ghê tởm nên mới dịch hết đồ đạc của cô ở trong người cô thôi, với cả giờ cô không ở đây nữa chẳng lẽ tôi để ở đây mà sưu tầm à?"

Lệ Y nghe vậy, cô chẳng muốn nói gì thêm có lẽ cũng biết những gì mình nói ra có thể làm tổn thương tới Bạch Phong.

Trở lại về trạng thái bình thường khẽ hít một hơi thấy sâu, ánh mắt nhìn về phía anh mà nói.

"Ừm, có thể thời gian qua tôi đã làm phiền tới anh thậm chí những lúc anh đang bận cũng vậy, tôi nghĩ anh chắc chắn cũng cảm thấy khó chịu lắm dù sao cũng chỉ vì hứa với mẹ tôi mà anh làm vậy… Cũng cảm ơn anh vì đã cứu tôi ra khỏi sự sống và cái chết.

"

Nam nhân nghe vậy sắc mặt vẫn là chả có cảm xúc gì cả, ung dung mà đáp lại.

"Không có gì, dù sao nếu có phải trách nhiệm hay không thì ta cũng làm vậy, nhưng cô đừng nghĩ tới việc như vậy.

.

"

"Ừm.

"

Lệ Y khẽ gật nhẹ đầu quay về hướng hành lý của mình rồi từ từ rời đi, nhìn bóng dáng nhỏ bé dần dần biến mất trong lòng anh dường như có chút không nỡ.

Tại sao?

Bạch Phong đặt bàn tay phải lên trên ngực bên trái của mình, cảm nhận được nhịp tim lâu ngày chưa đập, nói đúng hơn là mấy trăm năm rồi chứ không phải là lâu ngày.

’Tim mình bị sao vậy? Rõ ràng đã là quỷ và ma cà rồng mình vốn chẳng bao giờ đập mạnh cơ mà? Sao mình lại đập mạnh như vậy?

Nam nhân không hiểu tại sao mình lại đau đớn đến như vậy? Phải chăng là vì đã thích Lệ Y hay là vì có một cái cảm giác lạ khi mà cô rời, trong lòng anh lại chứa đầy sự tiếc nuối chăng?

Cũng không biết mọi chuyện bây giờ sẽ như thế nào? Quản gia đứng ở đằng sau chứng kiến hết mọi chuyện không kìm được mà hỏi.

"Bây giờ thiếu gia hiểu thế nào là cảm giác mất chưa?"

Bạch Phong nghe thấy tiếng quen thuộc mà từ từ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc trên mình bộ vest đen như thường ngày, vẻ mặt tỏ rõ sự bất lực vừa rồi mà nam nhân nói.

"Tôi không biết thiếu gia đang nghĩ gì nhưng dù sao nếu trái tim của ngài mà đập như vậy, đồng nghĩa với việc là ngài đã thích Lệ Y rồi, nên ngài đừng giấu diếm nữa.

"Giấu diếm?"

Nam nhân khẽ nhếch môi lên mà hỏi.

"Ông nghĩ sao tôi lại phải giấu diếm? Thật sự chẳng có việc gì mà tôi phải giấu diếm cả dù sao mọi chuyện nếu đã vậy thì để cho nó xảy ra cách tự nhiên thôi.

"

Thấy anh vẫn cố chấp như vậy, quản gia sớm đã hiểu tính của anh nên chẳng nói gì thêm cả.

"Dù sao thì tôi cũng chẳng muốn nói nữa, tính của thiếu gia như vậy, thì chẳng trách không ai dám bắt chuyện và lại gần là đúng rồi.

"

Bạch Phong nghe vậy liền quay đầu vào bên trong không quên lộ rõ vẻ mặt chán nản mà nói.

"Nếu biết tính tôi vậy rồi, lần sau đừng có nói vậy nữa tôi cảm thấy rất chi là phiền phức đấy thay vì như những trường hợp khác tôi cũng chẳng để tâm, còn nếu nghĩ tôi như vậy lần sau đừng có nhắc lại dù là lần thứ hai.

"

Nói xong câu đấy nam nhân trực tiếp đi vào bên trong để lại mình quản gia ở đấy, thấy cách Bạch Phong làm như vậy ông không kìm nổi được mà thở dài ra một hơi.

"Đúng là mệt mỏi cái người tên thiếu gia này mà, tính như kiểu nắng nữa thất thường, tưởng là chẳng quan tâm ai ngờ đâu có vượt hơn cả mình, thích thì nói thích luôn đi lại còn dấu diếm nữa mệt nhọc.

"

Nói rồi quản gia đưa tay mình về phía cánh cửa từ từ đóng lại, không gian trở nên im lặng hơn chẳng còn bóng dáng của ai nữa chỉ có mình người nam nhân đang đi xung quanh hai tay khoanh lại vừa đi trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Haizz, nay đúng là ngày phiền phức tâm trạng mình còn chẳng ổn định gì nữa chứ? Đúng là lạ thật.

Phía bên Lệ Y sau khi được Bạch Phong chăm sóc chu đáo bằng cách dịch chuyển những đồ đạc cho mình xuống, không hiểu sao cô lại có một cảm giác khó chịu tới vậy?

’Cái…cảm giác này là sao vậy? Sao tự dưng mình lại thấy khó chịu đến lạ thường? Hay là do mình suy nghĩ quá nhiều nên mới như vậy sao?

Chỉ nghĩ được như vậy, cứ thế một ngày nữa trôi qua cô cứ đi mãi rồi mãi cuối cùng lạc vào chỗ nào đó mà mình không hay biết.

"Đây…là đâu vậy?"

Lệ Y đưa ánh mắt của mình nhìn xung quanh dường như muốn biết rằng trước mặt mình đây là đâu?

Nhưng dù vậy không gian ở đây lại yên tĩnh và trong lành đến một cách kì lạ, chẳng hề ô nhiễm gì cả thay vào là bầu trời trong xanh không có một chút mây đen nào cả.

"Dù mình không biết đây là đâu? Nhưng thực sự không khí ở đây trong lành thực sự rất là thoải mái, khác hoàn toàn nơi mà mình ở cùng với Bạch Phong.

"

Vẫn là vậy ánh mắt của cô dường như không ngừng cảm thán với mọi thứ trước mặt mình, khung cảnh ở phía trước một con đường tuy chỉ ít người đi qua nhưng thật sự lại rất sạch sẽ, hai bên ven đường đều là cây cỏ xanh mướt, thậm chí nhìn vào Lệ Y cảm thấy thoải mái hơn.

"Dù là không gian tốt lành như vậy, nhưng sao mình lại chẳng thấy nhà nào vậy cả?"

Thay vì là không gian trước mặt thật sự rất thoải mái, nhưng cô nhìn phía trước vốn chẳng hề có căn nhà nào ở xung quanh cả chỉ đều là những bông lúa đang từ từ đung đưa theo gió.

Dù thấy mọi thứ như vậy Lệ Y chỉ biết khẽ nhíu mày lại vẻ mặt có chút buồn bã.

"Tại sao mọi thứ lại giống hồi con với mẹ ở cùng nhau vậy? Thật sự…quá giống vậy sao?"

Nhìn thấy những thứ trước mặt mình, tất cả đều hiện rõ trong đầu của Lệ Y vậy, từ sự dịu dàng của Thanh Nhã quan tâm lo lắng cô càng nghĩ không hiểu sao nước mắt từ lúc nào mà rơi xuống má.

Lệ Y như lấy lại được ý thức cô khẽ đưa tay mình ra lau nhẹ nước mặt trên khuôn mặt mình, khẽ lắc nhẹ đầu mà nói.

"Mình không được khóc, dẫu sao những ký ức được trải qua cùng với mẹ mình, lẽ ra nên đặt tất cả ký ức đẹp ở trong lòng mới đúng, việc gì tại sao mình phải khóc cơ chứ?"

Cô tự cổ vũ bản thân mình không nên yếu đuối như bây, bước chân bắt đầu đi về phía trước chầm chậm.

Cơn gió thổi qua cộng thêm vào là những mùi hương chở bông của cây lúa có vẻ là một dấu hiệu báo đến của sự tốt lành, nhưng cô cũng chẳng để tâm ánh mắt vẫn nhìn về phía trước từ từ mà đi, có lẽ là vì cũng đã mệt mỏi hoặc muốn được nghỉ ngơi nên mới vậy.

"Công nhận thật sự phong cảnh nơi đây đẹp hơn so với mình tưởng tượng, hơn nữa lại thật sự rất hợp để có thể đi chơi mình chỉ ước gì mẹ ở đây và có thể được nói chuyện với nhau dù chỉ một lần.

"

Có lẽ đối với những đứa trẻ khác có thể coi như đây là một việc rất là bình thường, bởi vì ở bên cạnh những năm đồng hành chính là cha mẹ nên việc bọn trẻ đấy hay lũ trẻ, nếu cha mẹ mà có quát hay là nhắc nhở thì bọn chúng đều cảm thấy phiền phức.

Còn riêng Lệ Y ngược lại cô chẳng những không hề ghét, mà ngược lại còn muốn mình có thể gặp lại bà một lần thậm chí muốn tâm sự.

Chỉ cần một lần… Một lần duy nhất thôi là con cảm thấy thỏa mãn rồi con chả cần thứ gì hết cả chỉ muốn được ở bên cạnh có thể là một điều đòi hỏi quá đáng, nhưng nếu như gặp mẹ con chỉ ước được ôm em thật chặt không bao giờ để mẹ bỏ con.

Dù chỉ là một suy nghĩ có thể nói là giản dị, chẳng hề đòi hỏi gì cả, nhưng đối với Lệ Y đấy là thứ đòi hỏi quá đáng vượt qua cả những gì mà người khác có thể đáp ứng được.

Đi được một lúc cả người cô trở nên run rẩy hơn, không biết là do đoạn đường xa hay là vì chạy nhanh đến như vậy?

"Tại sao? Mình chẳng thấy có ai vậy?"

Cô đưa mắt nhìn xung quanh vốn chẳng hề có ai cả, một chút bóng dáng cũng không.

"Rõ ràng…mình còn thấy có cơn gió thổi qua…vậy mà giờ lại chẳng thấy đâu, không lẽ ông trời muốn cố ý trêu ngươi mình sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.