Because You Forever My Angel

Chương 50: Chương 48: Sự Thật???-phần 1




Chương 48: Sự Thật?????-phần 1

Không hiểu sao hôm nay anh lại ở nhà mà không tới công ty làm việc, cứ ru rú ở trong phòng chẳng ra ngoài, nó sẵn dịp đi vào phòng của anh

-Vào phòng anh mà không biết gõ cửa à nhóc??-anh xoay người ngồi trên cái ghế lại, nhìn đối diện nó

-À..ờm…thì… em có chuyện muốn nói với anh!!!!-nó ấp a ấp úng một hồi rồi nói

-Chuyện gì?-anh nhìn nó, gương mặt không biểu lộ 1 tí cảm xúc nào hết

-Thì chuyện….!!!!!! Anh, em là ai??-nó lấy hết can đảm nhìn anh hỏi

-Chẳng phải anh đã nói rồi sao?? Em là Lâm Hạ Băng!!!!-anh nhìn nó chằm chằm ra vẻ khó hiểu, tại sao hôm nay nó lại hỏi những chuyện mà anh không muốn nhắc tới

-Anh!! Nói dối-nó thẳng thừng nhìn anh, miệng phát ra những chữ mà nó không muốn

-  Em lấy lí do gì mà nói anh nói dối hả???-mặt anh chuyển sắc dần, phát ra những câu nói giận dữ khiến nó rùng người

-Vậy tôi hỏi anh! Tại sao trong người tôi lại có thuốc mất trí nhớ!!! Anh trả lời làm sao đây hả???-nó giận dữ nhìn anh

-Chuyện đó là ai nói cho em biết??-anh đứng dậy ra khỏi ghế, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay nhỏ bé của nó, siết chặt làm cổ tay nó đỏ ửng lên

-Vậy là anh đã thừa nhận  mọi chuyện là do anh làm sao??-nó bất thần nhìn anh, miệng sắp không phát nên lời

-Em..bình tĩnh..nghe anh giải thích mọi việc đã!!!-anh phát hiện ra mình đã quá lớn tiếng nên cố giữ bình tĩnh

-Nghe anh nói..nực cười…anh che dấu tôi mà anh còn muốn tôi nghe anh à!!-nó tức giận đánh thùm thụp vào người anh

-Em…-anh cứng họng im lặng

-Tôi hỏi anh, tôi là ai, thân phận tôi thế nào anh có trả lời được không????????-nó nhướng mày nhìn anh hỏi

-Anh không biết-anh trả lời 1 cách ung dung, chẳng tỏ ra vẻ gì hết

-KHÔNG BIẾT..KHÔNG BIẾT..SAO TÔI HỎI CÁI GÌ ANH CŨNG KHÔNG BIẾT LÀ SAO VẬY HẢ???-nó hét lên

-Anh…-anh cắn môi chẳng nói gì

-TÔI có thể rời khỏi nơi này được chưa???????- nó nhìn anh hỏi

-Em muốn đi đâu hả???-anh níu tay nó

-Tôi không có quan hệ gì với anh thì làm sao mà tôi phải ở lại!! –nó nhìn anh nói

-Em………….-anh thả tay, nó đóng cửa rồi thẳng thừng đi lên lầu

Vào phòng, nó thu dọn đồ đạc, nói thu dọn vậy thôi chứ nó chẳng đem gì, chỉ mang theo tiền với đtdđ . Ra khỏi căn biệt thự ẤY, nó không quên nhìn lại rồi xoay người đi

Nó nhanh chóng tới bệnh viện hôm trước mà nó đã khám nghiệm, hôm nay nó muốn đích thân gặp lại vị bác sĩ ấy

-Tôi muốn hỏi ông, chuyện bệnh mất trí nhớ, có thể chữa khỏi không??-nó nhìn bác sĩ, nói

-Việc tiêm thuốc mất trí nhớ vào người thì chúng ta có thể rút ra được, nhưng tôi e là khá nguy hiểm, cô nên suy nghĩ-vị bác sĩ ôn tồn nhìn nó nói

-Có thể gây thiệt mạng sao?? Tôi nghĩ chỉ cần rút thuốc ra là được-nó bở ngỡ nhìn vị bác sĩ đó

-Khi tiêm loại thuốc này vào người thì chúng sẽ ảnh hưởng tới não nên gây chứng mất trí nhớ tạm thời cho cô, nhưng nếu muốn lấy loại thuốc này ra phải tiếp xúc mạnh với não nên tôi e là..-vị bác sĩ nói tới đó  thì im luôn

-Có bao nhiêu % thành công-nó hỏi ông

-50% THÀNH công

-Vậy tôi có thể tiến hành phẫu thuật ngây bây giờ chứ?

-Được, mời cô chuẩn bị

Nó nhanh chân đi vào phòng mổ cùng vị bác sĩ ấy tiến hành làm  phẫu thuật, quả nhiên kết quả rất như vị bác sĩ đó mong đợi, ca phẫu thuật thành công, ông tiêm thuốc an thần vào cho nó, khoảng tối nay là sẽ có thể nhớ lại mọi chuyện

*Phòng bệnh 302:

Nó tỉnh dậy thì trời cũng đã nhá nhém tối, nó thấy đầu mình khá nhức, tay chân thì dây nhợ tùm lum, nó có thể nhớ được hết mọi chuyện xảy ra, cái tên Vương chết tiệc đó làm nó ra nông nỗi này

Nhanh chóng lấy đt ra, nó gọi cho Jenny, Elly về nước gấp nó  có chuyện muốn nói, gửi toàn bộ tài liệu về SENRAI gần đây cho nó luôn

_________________****************__________________

Ái Vy nhanh chóng chuẩn bị mọi việc cho sự kiện CEO ngày mai, nếu như ngày mai Ân Băng không xuất hiện thì coi như CEO sẽ thuộc về cô, hơn nữa 50% cổ phần của Senrai cũng là của cô

Cả đêm, cô đã lên hết mọi kế hoạch cho ngày mai, cô không muốn có bất kì sơ xót nào cả, bao nhiêu năm cô sống  cơ cực, bây giờ thì đã có cơ hội làm Bà Hoàng Châu Âu rồi

Phần nó thì cả đêm không ngủ, xử lí toàn bộ những tài liệu mà Elly gửi sang cho nó, quả như nó đoán, người thay thế nó quả thật không một chút bình thường, cô ta muốn qua mặt nó sao????

-Ái Vy, chắc giờ cô đang nghĩ về sự kiện CEO ngày mai nhưng rất tiếc ngày mai cô không có cơ hội đó rồi-nó cười nhếch môi nhìn vào màn hình

_______________*******************____________________

TẬP ĐOÀN TÀI CHÍNH SENRAI:

Hôm nay mọi đại diện của những tập đoàn lớn đều tụ họp về đây chuẩn bị cho dự án CEO này, Hắn hôm nay dù không muốn cũng bị bắt đi , ngay cả Vương cũng xuất hiện, phải nói  đây là một ngày vô cùng quan trọng

Ái Vy hôm nay diện trên người một váy công sở ôm sát cơ thể, mái tóc búi cao lên ra vẻ sang trọng, chân đi giày cao gót khoảng 10 phân, cô có mặt ở đây từ rất sớm

Các vị cựu chủ tịch xuất hiện, cô vui vẻ đón mừng họ, cũng sắp tới giờ làm lễ, mọi người vào ngay ngắn chỗ ngồi, Ái Vy cũng lên chỗ mình ngồi xuống

Vị MC được mời ngày hôm nay lên bục, ông mời cựu chủ tịch SENRAI  lên bàn giao chức CEO cho cô Ái Vy.

Két……

Tiếng thắng xe của chiếc Ferrari dừng ngay trước cổng của tập đoàn Senrai, nó bước xuống xe trong bộ váy màu trắng bên trong, và áo khoác lửng da bên ngoài, chân đi giày cao gót, mái tóc nâu hạt dẻ được xoã dài uốn lọn phần đuôi

Nó sải chân đi vào thang máy VIP, tay bấm lên tầng cao nhất chỗ mọi người đang họp. Ái Vy bên trong phòng họp đang phát biểu và chuẩn bị nhận chức

Cạch…. Tiếng mở cửa của phòng họp vang lên ,Ái Vy nhìn ra ngoài cửa thấy nó nhưng cô chẳng biết nó là ai. Mọi người nhìn lên Ái Vy rồi cùng quay ra phía cánh cửa, thấy nó đứng ngay cửa ra vào, mọi người đều sửng sốt đặc biệt là hắn

-Xin lỗi tôi tới trễ-nó nói xong xách túi xách đi vào trong phòng họp, ngồi xuống ngay bên cạnh hắn

-Cho hỏi cô là người đại diện tập đoàn nào???? Tôi nhớ tôi không mời cô-Ái Vy tỏ vẻ khinh khinh nhìn nó nói

-Tôi là Dương Hoàng Ân Băng là người đại diện tập đoàn Senrai và cũng là người giữ chức CEO này-nó đứng lên bình thản nhìn cô trả lời

**************Còn tiếp………………….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.