Đối với người dân Phỉ Mục Thành, mùa đông năm nay rất đặc biệt.
Vì thảm họa, ngày 27 tháng 12 được đặt là ngày kỷ niệm toàn cầu hàng năm, lần đầu tiên vào năm 5714 và lần thứ hai là năm nay. Theo quy định sẽ được nghỉ lễ 3 ngày. Tất nhiên, điều này chỉ dành cho đa số người dân. Đối với người của Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ và Tòa nhà An ninh, ba ngày này có nghĩa là ——
Mở họp, mở họp, và mở họp.
Những người tham gia bao gồm các nhà ra quyết định cấp cao nhất của ba bên, các thành viên nhóm quân sư hội nghị thượng đỉnh và các chuyên gia từ các viện nghiên cứu lớn trên hành tinh. Mỗi năm, một thành phố được chọn làm địa điểm họp, các cuộc thảo luận bao gồm quân sự, chính sách, kinh tế, và các vấn đề văn hóa trong khu vực bức xạ của thành phố.
Địa điểm được chọn năm nay là Phỉ Mục Thành.
Vào ngày 26, ba nghìn tàu con thoi đáp xuống sân bay của Phỉ Mục Thành, ngay lập tức chuyển sang chế độ trên bộ, kỷ luật nghiêm ngặt lái dọc theo con đường vào thành phố trung tâm, những người tham dự đều ở gần Trung tâm Hội nghị.
Trong những ngày qua, có thể nhìn thấy các cảnh vệ đứng thẳng tắp trên mọi con phố trong Phỉ Mục Thành, cứ cách 100 mét lại có một người, mặc chế phục cạp quần thúc eo, đi ủng, giống như lưỡi dao sắc bén thu hút ánh sáng lạnh.
Bọn họ chỉ quan tâm đến sự an toàn, không can thiệp vào việc đi lại hàng ngày của người dân.
Vì vậy, sự sống động của Phỉ Mục Thành mấy ngày nay không hề giảm, ngoại trừ khu vực Trung tâm Hội nghị được chỉ định, những nơi khác đều bắt đầu trang trí trang trí kỷ niệm, không khí ngày lễ vô cùng nồng đậm.
“Không phải tôi nói chứ, bị mấy cái náo nhiệt phụ trợ, chỗ chúng ta là khu hội nghị trung tâm mà giống nghĩa trang trung tâm Phỉ Mục Thành hơn đó.” Thiệu Hành không khỏi phàn nàn khi đến báo cáo với Sở Tư về công việc của lực lượng an ninh.
“Anh đã nói câu này năm lần rồi.” Sở Tư một bên trả lời, một bên ký tài liệu anh ta đưa đến.
“Ai —— Thực sự không hợp mà.”
Thiệu Hành lắc đầu oán giận xong, hai tay chống bàn làm việc tùy ý nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào một chậu cây xanh ở góc bàn, tay nhàn rỗi không có chuyện gì liền đưa tay hái, hỏi bâng quơ: “Cái gì thế này?”
Tay đang ký tên của Sở Tư dừng lại, liếc nhìn nó, bất động thanh sắc nói: “Bạc hà mèo.”
Thiệu Hành “Ồ” một tiếng, không để ý đến vẻ mặt của anh, nói tiếp: “Trông thật thoải mái thanh tân, sao trên bàn làm việc của tôi không có? Chỉ có văn phòng chấp hành trưởng quan mới có sao? Khách sạn này đặt cây xanh còn phân cấp bậc, khác biệt đối xử quá rõ ràng phải không?”
“Không phải khách sạn đặt.” Sở Tư nói.
“Hả?” Thiệu Hành sửng sốt, “Vậy từ đâu ra?
Sở Tư vô cảm liếc nhìn chậu lá xanh tươi, “Tát Ách · Dương mua.”
Thiệu Hành sửng sốt, theo bản năng nhìn xung quanh, “Dương tiên sinh đến rồi? Huấn Luyện Doanh của bọn họ bên kia không phải nói đến muộn rồi sao?”
Sở Tư thu hồi ánh mắt một bên xem văn kiện, một bên dùng giọng bình tĩnh đáp, “Trước đó ép mua ép bán nhét vào văn phòng của tôi, lần này đến đây họp, khi thu dọn đồ đạc không biết ai rảnh quá mang theo cái này lên phi thoi.”
Thiệu Hành nghĩ về tính cách tinh tế của vài vị thư ký của văn phòng số 5, cảm thấy thực sự có thể làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng vấn đề không phải ở đây, vấn đề là…
“Dương tiên sinh mua bạc hà mèo làm gì?” Thiệu Hành cảm thấy đây là chuyện rất thần kỳ, dù sao Sở Tư cũng không nuôi mèo.
À ha, là chuyện gì đây?
Lúc Tát Ách · Dương đặt bạc hà mèo lên bàn, Sở Tư cũng sững người một lúc, theo bản năng hỏi, “Anh mua cái này làm gì?”
Sau đó, tính toán chi li Dương tiên sinh liền trả lại những lời mà chính Sở Tư đã nói lại với hắn một cách nguyên vẹn, “Cho bạn trai ăn.”
Sở Tư: “…”
Nhưng lời này lén nói còn chưa tính, có thể nói với Thiệu Hành sao? Hiển nhiên không thể. Vì thế Sở Tư giả câm giả điếc, vờ như không nghe thấy, chuyển chủ đề nói: “Nghe nói lão Thiệu muốn về hưu?”
“…” Thiệu Hành thầm nói anh chuyển đề tài cũng quá rõ ràng rồi đó, nhưng dù sao vẫn là cấp trên, không thể dỗi được, liền nhéo nhéo cái mũi, tiếp lời, “Đúng vậy, nhưng là nghe Mễ Lặc nói, bệnh viện bên kia cân nhắc lui cũng muốn mời ông ấy trở lại, tôi đoán trong vài năm nữa ông vẫn không thể nghỉ được. Cũng may thân thể vẫn khỏe mạnh, hôm nay ngồi phi thoi 4 tiếng, vẫn không hề thấy khó chịu.”
Sở Tư gật gật đầu.
Thiệu Hành thấy anh vẫn chưa đọc xong hai tài liệu, liền dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha bên cửa sổ sát đất, cầm một cuốn sách trên tay vịn lên xem, “《Vùng đất thần thoại》?”
Anh ta thản nhiên lật giở hai trang, “Thần thần quỷ quỷ, thơ ca chuyện xưa? Anh còn đọc cái này sao trưởng quan?”
Sở Tư nhắc nhở mà không cần nhìn lên: “Nhìn tác giả trước khi nói.”
Thiệu Hành lật trở lại trang bìa, “Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ? Là vị Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ nữ sĩ tôi biết kia sao?”
“Không thì sao?”
“Tôi mới chỉ đọc công trình nghiên cứu của cô ấy về hệ thống thông minh, không biết cô ấy còn có loại khả năng này.”
“Cũng không phải,” Sở Tư nói, “Quyển sách này, tôi tìm người đóng nó.”
Khi Ai Tư Đặc · Tạp Bối Nhĩ được chuyển ra khỏi phòng bệnh vô trùng, cô để lại xấp giấy trên bệ cửa sổ không mang theo, sau đó nó được chuyển đến tay Sở Tư.
Một thời gian cô thường ở lại phòng bệnh của Tưởng Kỳ, Sở Tư có hỏi cô một lần khi chạm mặt, “Viết xong rồi vứt sao?”
Ai Tư Đặc rất cứng rắn trả lời, nói rằng sau khi viết xong, cô mới nhận ra trí nhớ của mình vẫn ổn, những việc này hẳn là sẽ không quên, vì vậy những giấy tờ đó không cần nữa.
Trước tính cách quái đản của nhóm nhà nghiên cứu này, thường nghĩ gì làm đó, Sở Tư quyết định thay cô giữ xấp giấy, và vì tờ giấy rời rất dễ bỏ sót hay thất lạc nên anh dứt khoát nhờ người đóng thành một tập sách, miễn cho Tạp Bối Nhĩ nữ sĩ ngày nào đó đột nhiên đổi ý, cảm thấy trí nhớ của mình không được nữa.
Thiệu Hành định lật thêm hai trang nữa, dư quang lại thoáng thấy bên ngoài cửa sổ sát đất, trên đại lộ dẫn đến Trung tâm Hội nghị, một đội xe con thoi sơn logo của “Huấn Luyện Doanh liên hợp tinh nhuệ” đang tiến đến đây, “A? Dương tiên sinh hình như đến rồi.”
Sở Tư nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh “Ừ” một tiếng, sau đó nhanh chóng ký vào văn kiện cuối cùng, hướng Thiệu Hành nói: “Ký xong rồi, ở đây không còn chuyện của tôi nữa.”
Thiệu Hành: “…”
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh ta, Sở trưởng quan vuốt lương tâm miễn cưỡng tự xét lại một chút, cảm thấy giọng điệu vừa rồi có chút bất cận nhân tình, cứ như muốn trốn đi vậy. Cho nên anh dừng một chút, lại bổ sung, “Như thường lệ, có nửa ngày cho các hoạt động tự do sau 5 giờ chiều, anh có thể đưa lão Thiệu ra ngoài đi dạo, bây giờ còn nửa tiếng trước 5 giờ, sao không về thu xếp đi? “
Thiệu Hành: “…” Anh có thể đổi cách đuổi người theo cách khác được không?
Nhưng suy cho cùng, anh ta không phải chày gỗ như Tề Nhĩ Đức · Phùng, sẽ không tự làm mất mặt vào lúc này, lập tức quay gót rời văn phòng với đống tài liệu.
Mười lăm phút sau, cửa phòng làm việc của Sở Tư vang lên tiếng gõ, cái loại gõ không chút để ý này, vừa nghe đã biết là ai đến.
Quả nhiên, giọng nói Tát Ách · Dương vang lên bên ngoài cửa, “Trưởng quan, tôi đến để báo cáo về quá trình huấn luyện các đội viên cho Tòa nhà An ninh.”
Sở Tư thầm nghĩ lừa ai vậy chứ, trong miệng lại nói: “Mời vào”.
Cửa mở ra rồi đóng lại, Tát Ách · Dương đã cởi găng tay bước đến bàn làm việc, cúi người hôn Sở Tư, “Đến muộn một chút, công vụ xử lý xong chưa?”
“Mới vừa tiễn Thiệu Hành đi.” Sở Tư nhìn quang não nói: “Sắp xong rồi.”
“Vậy đi thôi.”
Sở Tư sửng sốt, “Đi đâu?”
Tát Ách · Dương đưa tay về phía anh cười nói: “Tôi có thể mời trưởng quan của tôi đi ăn tối, nhân tiện hẹn hò luôn được không?”
Sở Tư vừa định mở miệng, Tát Ách · Dương đã giơ tay ngăn lại, “Chờ một chút thân ái ——”
“Làm sao?”
Tát Ách · Dương nhấc chậu bạc hà mèo lên, lắc nó trước mũi Sở Tư, “Ngửi trước khi trả lời.”
Sở Tư: “…” Anh có bị điên không?
Nhìn thấy biểu cảm một lời khó nói hết của Sở Tư, Tát Ách · Dương cười đặt bạc hà mèo xuống, “Một ngày làm việc biểu tình sắp chính phủ hóa rồi, giúp em điều chỉnh lại một chút.”
Nói xong, hắn lười biếng chống lên bàn, ngậm cười hỏi: “Đi không?”
Sở Tư đẩy quang não ra, gật đầu rồi đứng dậy đi lấy áo khoác, “Đi.”
Như thường lệ, cuộc họp chính thức kéo dài từ ngày 27 đến ngày 29. Nhưng vào ngày 26, sau khi tất cả chuẩn bị cho cuộc họp và xử lý xong các công việc trong ngày, thời gian hoạt động sẽ có nửa ngày, tương đương với nửa ngày nghỉ của những người tham dự.
Tất nhiên, nửa ngày này dành cho những người bị công vụ quấn thân như Sở Tư, tự do của những người tham dự khác thực sự lớn hơn nhiều, chẳng hạn như các chuyên gia nghiên cứu như Tưởng Kỳ không bị công vụ hạn chế, chỉ cần giải quyết trong khách sạn, rồi được nhân viên lễ tân đưa ra ngoài.
Trước khi đi, Tưởng Kỳ đến văn phòng của Sở Tư lắc lư một vòng, miệng thì nói đến an ủi con trai, thực tế chính là ngồi trên ghế sô pha thưởng thức lịch trình bận rộn của con trai, lại nghe Sở Tư không chớp mắt nói một đống lời bậy bạ với người ta, lúc này mới rời đi.
Nói cách khác, ông chỉ đến xem náo nhiệt.
Khi Tưởng Kỳ và nhóm các nhà nghiên cứu được tự do hoạt động bên ngoài gần một ngày, Sở Tư và Tát Ách · Dương mới có thể ra ngoài.
Trước khi ra cửa, họ còn cãi cọ với đội trưởng cảnh vệ Kiệt Ngân, vì không muốn mang theo quá nhiều cảnh vệ. Kết quả cuối cùng của cuộc tranh cãi là Sở Tư dứt khoát tìm một lọ chất định hình da, điều chỉnh cho cả mình và Tát Ách · Dương.
Vẻ ngoài được sửa đổi, ở bên ngoài sẽ không dễ bị nhận ra.
Cuối cùng trong khi Kiệt Ngân vẫn kiên trì, Tát Ách · Dương đã giáng cho anh ta một đòn ngay tim: “Nói thực ra, hai cảnh vệ hay mười cảnh vệ, hoặc thậm chí năm mươi cảnh vệ, khác biệt kỳ thật không lớn. Nếu thật sự gặp chuyện, tôi nghi ngờ chúng tôi còn phải cứu bọn họ nữa.”
Kiệt Ngân: “…”
Thừa dịp đội trưởng cảnh vệ còn chưa lao qua, Sở Tư đã kéo Tát Ách · Dương đi.
“Đừng khiêu khích lung tung,” Sở Tư nói khi ngồi trên chiếc xe con thoi riêng.
Tát Ách · Dương khởi động phi thoi, một bên định vị điểm đến một bên nói, “Tôi có khiêu khích sao?”
Sở Tư: “… Khi tôi chưa nói.” Anh kỳ thật cũng biết Tát Ách · Dương lúc ấy khẳng định không phải cố ý, bởi vì hắn nói câu đó rất bình tĩnh.
“Tôi nói sai rồi à?”
Sở Tư ngẫm lại vẻ mặt nghẹn khuất của Kiệt Ngân, bật cười: “Không, thực ra tôi cũng nghĩ vậy.”
Tát Ách · Dương nhướng mày hài lòng.
Khi phi thoi đi vào làn đường, dần dần tăng tốc, Sở Tư hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Hồ Điệp Đảo.”
Hồ Điệp Đảo gần Phỉ Mục Thành, đi phi thoi chỉ mất hơn nửa giờ. Sở Tư rất hài lòng với điểm đến này, có lẽ khi còn nhỏ anh đã ở Tây Tây Thành hỗn loạn, khi lớn lên luôn sống gần trung tâm chính quyền, một thị trấn thoải mái và nhịp sống chậm như Hồ Điệp Đảo là nơi tốt nhất.
Hơn nữa, trên Hồ Điệp Đảo còn có nhà ăn Mông Tạp Minh Phỉ, anh thực sự muốn đến một lần nữa.
Khi Tát Ách · Dương trực tiếp lái phi thoi đến bãi đậu của Đại lộ Sao đêm, Sở Tư cảm thấy độ ăn ý giữa hai người họ thực sự cao đến dọa người.
Đại lộ Sao đêm lần này sôi động hơn nhiều so với lần trước, có lẽ đã đến giờ tan sở và ngày mai là ngày nghỉ, có lẽ liên minh ba bên đã chọn Phỉ Mục Thành, kéo theo lưu lượng nơi này.
Khi họ bước xuống xe, trời đã nhá nhem tối, hàng quán hai bên đường đã lên đèn, chủ yếu là màu vàng ấm thư giãn, trông thật sinh động và ấm áp.
Nhiệt độ trên Hồ Điệp Đảo thấp hơn trung tâm Phỉ Mục Thành, lộ ra hơi thở mùa đông nồng đậm, khi Sở Tư mở miệng nói chuyện, một làn sương mỏng giăng mắc trước mũi, “Đến Mông Tạp Minh Phỉ sao?”
Tát Ách · Dương “Ừ”, nhìn Mông Tạp Minh Phỉ cách đó không xa, nói thêm, “Nếu còn chỗ ngồi.”
“Sớm biết vậy đã đặt chỗ trước.” Sở Tư nói.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì em đã không định hẹn hò với tôi hơn nửa tiếng trước, đâu ra mà sớm biết.” Tát Ách · Dương hơi nâng cằm nhìn anh.
Sở Tư có chút buồn cười nhìn hắn, sau đó vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đừng nâng cằm, lại đây một chút.
Tát Ách · Dương nhướng mày hơi cúi đầu, Sở Tư kéo khăn quàng cổ xuống, hôn lên khóe miệng hắn. Sau đó anh đóng cửa xe lại dẫn đầu đi bộ băng qua đường, đi được hai bước thì Tát Ách · Dương đã theo kịp sóng vai sánh bước bên nhau.
Ở nơi này, nhịp điệu của mọi người sẽ trở nên chậm lại một chút, bước đi như tản bộ, nói giọng thong thả, không gấp gáp. Người đến người đi đều như vậy, đem Sở Tư cùng Tát Ách · Dương bất giác thả chậm bước chân, như đi dạo chơi.
Thời tiết rất lạnh, tất cả mọi người đều mặc áo khoác và quàng khăn, trong sương mù trắng xóa, nói cười thân mật bên nhau, không ai để ý xem người khác đang làm gì.
Nhưng ngay cả như vậy, Sở Tư vẫn bị hai người phía trước dẫn dắt ánh mắt.
“Sao vậy?” Tát Ách · Dương thấy anh đột nhiên sửng sốt một chút, liền nhìn theo ánh mắt anh nhìn qua ——
Nhìn thấy Tưởng Kỳ và Ai Tư Đặc từ góc trước rẽ vào, bọn họ đang đi cạnh nhau hướng về Mông Tạp Minh Phỉ. Vì tắc đường nên bọn họ dường như không để ý đến Sở Tư và Tát Ách · Dương đang đi tới đây, nhưng chỉ liếc mắt một cái chưa chắc nhận ra, dù gì hai người họ cũng dùng chất tạo hình da để chỉnh sửa.
Trên thực tế, Sở Tư cùng Tát Ách · Dương cách họ không xa, chỉ sau vài bước, thậm chí có thể nghe thấy Ai Tư Đặc nói gì.
“Đã lâu lắm rồi tôi không đến đây, không ngờ hôm nay lại náo nhiệt vậy đó, không biết có thể ngồi chỗ lúc trước tôi từng ngồi không đây.” Ai Tư Đặc quay sang Tưởng Kỳ nói: “Mau nói đi, sau này cậu có còn đến đây không vậy?”
Tưởng Kỳ nghiêng đầu nhìn cô một cái, mới “Ừ” một tiếng, “Không.”
Ông mặc áo khoác, dáng người cao thẳng, khi nói trước mặt cũng là một màn sương mỏng màu trắng, gần giống hệt như lúc ông đi ngang qua trại trẻ mồ côi. Như ông vẫn còn ở tuổi xuân, chặng đường phía sau còn rất dài.
Bệnh viện đã đưa ra kết quả kiểm tra, số liệu về mọi mặt của nhóm người may mắn sống sót đều thấp hơn so với người bình thường, tức là tuổi thọ còn lại của bọn họ rất không ổn định, có thể chỉ mười đến hai mươi năm.
Trong một khoảng thời gian, Sở Tư đã rất quan tâm đến kết quả này, ngược lại Tưởng Kỳ và Ai Tư Đặc bọn họ lại rất cởi mở, thậm chí bọn họ còn lần lượt an ủi Sở Tư, để anh dần dần thích ứng và chấp nhận kết quả này.
Trên người bọn họ trước nay đều không sầu lo, thường luôn trông giống như đang tận hưởng cuộc sống thoải mái.
Cũng giống như bây giờ, nhẹ nhàng mỉm cười bàn luận bữa tối.
Ai Tư Đặc dường như cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của Tưởng Kỳ, “Thật tốt quá, nhớ không? Tôi đã nhắc qua với cậu rằng Mông Tạp Minh Phỉ có một cái tên khác.”
“Nhớ rõ chứ, cậu nói cái tên kia hơi dài.”
Ai Tư Đặc bật cười, “Chính xác, lát nữa tôi sẽ nói cho cậu sau.”
Sở Tư đi phía sau không xa không gần, nghe xong liền quay đầu thì thầm với Tát Ách · Dương, “Từ đầu đến cuối đều nói dối.”
Tát Ách · Dương nhịn không được nở nụ cười, “Thân ái, ai cũng có thể nói vậy, nhưng em…”
Sở Tư liếc hắn một cái, sau đó hất cằm nhìn nhà hàng đối diện Mông Tạp Minh Phỉ, “Bỏ đi, đừng có lộn xộn, đi nhà hàng đối diện thì sao?”
Tát Ách · Dương nhún vai tỏ vẻ tùy ý.
Khi đang băng qua đường, Sở Tư quay lại nhìn Mông Tạp Minh Phỉ.
Tưởng Kỳ vừa rồi không nói thật, không chỉ nhiều lần đến Mông Tạp Minh Phỉ, lần nào cũng ngồi vào vị trí cũ mà Ai Tư Đặc nói, cái gọi là “Một cái tên dài khác” trên tường chính ông hẳn đã nhìn thấy nó vô số lần.
Ông theo Ai Tư Đặc phủ nhận, có lẽ chỉ cố gắng bảo vệ sự phấn khích và mong đợi của cô.
Sau cánh cửa kính của nhà hàng, Tưởng Kỳ và Ai Tư Đặc bước vào cửa nói vài câu với người phục vụ, sau đó bọn họ được dẫn đến vị trí trong cùng, gần cửa sổ kính sát đất theo ý muốn.
Sở Tư thu lại ánh mắt, bước vào nhà hàng mới với Tát Ách · Dương.
Mặc dù cách bài trí của nhà hàng này không độc đáo như Mông Tạp Minh Phỉ, nhưng tính riêng tư rất cao, được trang bị các vách ngăn riêng biệt, một khi cửa trượt đóng lại, có thể che khuất những người khác bên ngoài.
Cách bài trí của ngăn rất giản dị, ghế dựa êm ái có tựa lưng cao, góc có đèn sàn màu vàng ấm áp, rèm dày nặng được móc chéo, bên cạnh cửa sổ có một chậu hoa huệ.
Loại môi trường này quá gợi nhớ những từ như “Ấm áp” “Yên tĩnh”, vì thế cả người trở nên thư thái hoặc thậm chí lười biếng.
Dùng cơm được một nửa, dư quang Sở Tư quét qua một vệt trắng.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời lạnh hơn nửa tháng tuyết rốt cuộc cũng rơi, lặng lẽ mà rắc xuống. Người đi đường dừng lại, vô thức đưa tay ra đón, sau đó mỉm cười quay đầu nói gì đó với người đi cùng bên cạnh.
Bối cảnh cho họ là những khung cửa sổ lớn và sáng sủa của các cửa hàng trên phố, nhiều cửa hàng vẽ các loại hoa văn và những dòng chữ giống nhau ——
I love you so much.
Vào ngày kỷ niệm này năm ngoái, có lẽ nó là một lời nhắc nhở về cảm giác cô độc trở tay không kịp khi thảm họa ập đến, nhiều người đã đồng thanh nói lời này với người bên cạnh khi tiếng chuông ngày kỷ niệm vang lên. Người thân, bạn bè, người yêu lần lượt bị cảm nhiễm, và sau khi lên men liên tục, cuối cùng nó đã trở thành khẩu hiệu của ngày kỷ niệm này.
Trước ngày kỷ niệm năm nay, những trang trí và sắp xếp như vậy đã sớm có ở khắp mọi nơi, hàng ngàn thành phố cùng vô số đường phố chằng chịt được tô điểm bằng tình yêu trong đêm này, thế cho nên toàn bộ thế giới đều trở nên ấm áp động lòng người……
Mấy thanh niên không biết đã nói gì, vừa cười vừa đuổi lướt qua cửa sổ.
Một lúc sau, một đôi người già cũng đỡ nhau đi trong tuyết mịn, chậm rãi đi qua cửa sổ.
Ánh mắt Sở Tư chuyển động, nhìn về phía Tát Ách · Dương, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Xóa sổ những cái tổ chức thực nghiệm đó, có cảm thấy không quen không?”
Xét cho cùng đối với hắn, từ khi có ký ức đã là một thí nghiệm thành công, hắn chưa từng trải qua mùi vị bị thời gian đuổi theo, bây giờ đột nhiên rơi trở lại thế giới của người thường, không biết có một chút tiếc nuối gì không.
Tay cầm ly của Tát Ách · Dương ngừng lại, đôi mắt đẹp ấy liền cong lên, trong mắt chứa đựng ánh sáng ấm áp của đèn sàn. Hắn chạm vào ly của Sở Tư nói, “Không đâu, tôi thực sự rất hạnh phúc.”
Tôi rất hạnh phúc vì có thể cùng em già đi. Như vậy, khi hóa thành một phần mộ, tôi có thể nói với em rằng: Tôi yêu em, cả cuộc đời dài đều như vậy.
Sở Tư đột nhiên hiểu được ý nghĩa những lời của Ai Tư Đặc —— Một số chuyện không cần giấy bút cũng vẫn có thể khắc ghi.
Chẳng hạn như “I love you”.
Luôn có hàng ngàn cách để diễn đạt câu nói này, mỗi ngày, mỗi giây, mỗi khoảnh khắc, ở mọi góc độ khác nhau ——
Tựa như câu trả lời của Sở Tư: “Sau này tôi sẽ già…”
Tựa như câu trả lời Tát Ách · Dương: “Tôi rất hạnh phúc.”
Tựa như một cặp vợ chồng trẻ ôm nhau ở góc phố; khi Ai Tư Đặc đang ngồi trong Mông Tạp Minh Phỉ, chỉ vào câu chữ trên tường nói với Tưởng Kỳ;
Xa hơn một chút, Thiệu Hành pha trà cho ông lão, lải nhải bảo ông chú ý đến thân thể mình; thượng tướng Mai Đức Lạp nói chuyện cùng con gái;
Ở bên kia tinh cầu, trong căn cứ mặt đất Huấn Luyện Doanh tinh nhuệ, Đường cùng những người bạn vào sinh ra tử cười cụng ly, ăn mừng.
Trong vũ trụ bao la, Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc ngồi xuống bên giường, dập đầu trước tấm ảnh vợ và con gái trên tủ đầu giường nói: Chúc ngủ ngon, ngày thứ 29128, ta vẫn nhớ hai người nhiều lắm.
…
Ánh mặt trời vẫn sạch sẽ, dải ngân hà vẫn xán lạn.
Thế giới vẫn chậm rãi tiến về phía trước trong tình cảm lâu dài sâu sắc.
Để rồi thời gian trôi nhanh chứng kiến sự vĩnh hằng và bất tử của thế giới theo năm tháng dài. Tác giả có lời muốn nói: Văn này đến đây là hết rồi, cảm ơn các vị gần bốn tháng làm bạn, nghe tôi bổ não bậy bạ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo sẽ khai hố “Luật sư”, đại khái tháng 9 hoặc tháng 10. Nếu có duyên thì gặp lại, moah moah =3=Mean: Đây là bộ đầu tiên mình edit, không mượt là chắc chắn, mình cũng không đặt nặng vấn đề này, cảm thấy đọc được là ổn nên mong mọi người không chê, nếu chương nào đọc khó hiểu thì cmt để mình xem lại nha, cảm ơn các bạn đã thích truyện q(≧▽≦q) Nói xạo đấy mình chưa có beta đàng hoàng lại đâu.
CẢM ƠN EDITOR RẤT NHIỀU VÌ Đà EDIT TRUYỆN CHO MỌI NGƯỜI CÙNG ĐỌC ( ˘ ³˘)♥