Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 52




Kẻ thù chạm mặt nhau đỏ mặt nóng tai, hận không thể quấy nhiễu một phen, chém làm trăm mảnh.

Nhưng Thư Hoàn chỉ muốn chân mình như bôi dầu.

Mặc dù rất ghét Lý Nhược Mai, nhưng Thư Hoàn nàng đuối lý nha, không chạy mới là lạ!

Nói đến dây dưa với Lý Nhược Mai, không phải là vì nam nhân thích ra vẻ làm dáng sao, nam nhân này tên là Tiếu Cảnh Thăng, dụ dỗ nữ nhân rất có tay nghề, lịch sự bại hoại.

Chuyện xưa rất cũ rích đúng không?

Công chúa đại nhân cũng có thời điểm mơ hồ kết bạn đúng không?

Bị Tiếu Cảnh Thăng châm ngòi, lúc trước Thư Hoàn trộm ngọc bội song uyên ương màu đỏ của Lý Nhược Mai, ngọc bội này còn bị ám vệ Lục đòi lấy.

Mặc dù bản thân nàng cũng không có những “luân lý gián điệp” chuyên môn những chuyện trộm đạo kia, nhưng nàng cam đoan nếu không phải tên tiểu nhân Tiếu Cảnh Thăng kia xúi giục, nàng sẽ không ra tay với Lý Nhược Mai nhu mì điềm đạm này.

Mỗi lần nghĩ đến mình đần độn u mê để Tiếu Cảnh Thăng trèo lên đầu, Thư Hoàn liền cảm thấy đau răng, nhất là bị tên lịch sự bại hoại lừa mà sau này còn là do ám vệ Lục tự tay chỉ ra, Thư Hoàn ngượng ngùng nói mình không nhìn ra trúng kế của người khác.

Lúc này đụng phải Lý Nhược Mai không ở U thành đấu đá với Phùng Điềm Thu, kinh ngạc và chột dạ trong lòng Thư Hoàn có thể nghĩ cũng biết.

Mặc dù không có lòng dạ thanh thản trong nom gút mắc yêu hận tay ba của người khác, Thư Hoàn cũng có chút lo lắng Lý Nhược Mai đến là vì mình.

Thù trộm bội giữa các nàng!

Khối ngọc bội đó có giá trị liên thành đấy!

Thư Hoàn quay đầu bước đi, không tiếp tục ầm ĩ với Lý Nhược Mai chuyện nàng ta làm ồn không cho người khác ngủ.

Lý Nhược Mai ưỡn bụng đi ra, cười lạnh với Thư Hoàn có phần chạy chối chết nói: “Thế nào, không ức hiếp cô nhi quả phụ chúng tôi nữa sao?”

Ý nói nàng đã kết hôn và cha đứa trẻ đã chết sao?

Thư Hoàn dừng bước, đương nhiên không tin trong thời gian ngắn Lý Nhược Mai có thể kết hôn và nam nhân kia đã chết, nếu nàng ta có thai thì cho dù có việc gấp mấy cũng không nên chạy đến Diện thành, mà không phải nên tìm tới Tiêu phủ hay sao? Chẳng lẽ Lý Nhược Mai tùy ý để Phùng Điềm Thu đến sau kia cướp Tiếu Cảnh Thăng đi?

Nam nhân hai chân mà thôi, có đầy rẫy ngoài phố kìa, nhưng Lý Nhược Mai có con, ở thời đại coi trinh tiết như mạng này ngoài cha đứa trẻ ra thì không có nam nhân nào nguyện ý tiếp nhận cả.

Trong lòng Lý Nhược Mai tức giận tạm thời không nhận ra kẻ trộm bội, nhưng Bội Hương lại cảm thấy Thư Hoàn đứng ở đầu cầu thang hơi giống với tên trộm trong miệng tiểu thư nhà mình!

Bội Hương không dám chắc cô nương kia chính là kẻ trộm, liền giả bộ quát: “Trả ngọc bội lại cho tiểu thư nhà ta!”

Thư Hoàn sửng sốt.

Lý Nhược Mai bừng tỉnh.

Ra tay với phụ nữ có thai cho dù ngươi có lý do lớn đến đâu cũng phải chịu thiệt!

Thư Hoàn không chút nghĩ ngợi xoay người xuống lầu, thầm trách mình sơ suất, quan tâm quái gì đến người khác có thai và cướp nam nhân, không nói tới giữa nàng và Lý Nhược Mai không quen nhau, lại thêm quan hệ kẻ trộm và người mất của!

Canh thừa thịt nguội để ở trên bàn, lúc Lưu Chỉ Hàn ném đũa qua một bên rồi kêu tiểu nhị đến tính tiền thì nhìn thấy Thư Hoàn vội vàng xuống lầu, thấy hắn cũng không thèm chào hỏi lấy một tiếng mà chạy thẳng đến cửa chính khách điếm.

Lưu Chỉ Hàn nhìn lại phía trên lầu, chỉ thấy bộ dáng Lý Nhược Mai và Bội Hương như đang đuổi theo người khác, miệng còn hô chặn tên tiểu tặc kia lại. Như nghĩ tới cái gì đó, Lưu Chỉ Hàn cầm bạc trả tiền cơm để lên bàn, đi theo ba người ra khỏi khách điếm, chỉ là trong tay hắn lại vuốt vuốt bội Hồng Loan, nụ cười hơi có thâm ý.

Thư Hoàn tay chân khỏe mạnh, cả ngày chạy đông chạy tây, so với tiểu thư yếu ớt như Lý Nhược Mai tay chân không có bao nhiêu sức lực thì có khí lực hơn nhiều, hai chân dài bước đi trực tiếp bỏ xa hai chủ tớ ở phía sau, lao vụt trốn vào trong một ngõ hẻm. Trong ngõ hẻm có một cái chuồng chó, không ngờ chuồng chó liền với một nhà chuồng!

Trong lúc vô ý chui vào, cả người Thư Hoàn đều không ổn!

Thật sự là trước có sói sau có hổ!

Nàng vừa mắng một tiếng xúi quẩy vừa chui ra khỏi chuồng chó, trên mặt vô cùng bẩn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Chỉ Hàn dựa ở vách tường đối diện, ánh mắt quét ở trên mặt nàng giống như có ý chế giễu. Thư Hoàn lại ấm ức, dùng sức xỉ vả nhe răng về phía hắn! Lưu Chỉ Hàn lại nói: “Cô là khỉ sao!”

Thư Hoàn lại sững sờ.

Lưu Chỉ Hàn cũng không để ý lúc này nàng nhếch nhác cỡ nào, kéo tay áo nàng quẹo vào cái ngõ nhỏ khác, bảy quẹo tám rẽ như vậy, hai người rất nhanh đi đến trên đường lớn, nhưng hộ gia đình hai bên đường phố nơi này không nhiều lắm, Lưu Chỉ Hàn tùy ý chọn một gia đình tiến vào, cho chủ nhân nhà này chút bạc coi như phí hai người ở đây.

Thư Hoàn lại có một loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị giống như một người bị nhốt trong chuồng, sau đó gặp được nam nhân dịu dàng nhiều tiền cứu nàng ra khỏi bể khổ. Nhưng loại cảm giác khó hiểu này khiến nàng đồng ý với ý kiến của Lưu Chỉ Hàn tạm thời ở lại nhà họ Chu, rửa mặt rồi thay quần áo sạch sẽ. Hóa ra lúc nàng trốn hai chủ tớ Lý Nhược Mai và Bội Hương quên trở về phòng lấy đồ, là Lưu Chỉ Hàn mang giúp nàng ra khỏi khách điếm.

Lưu Chỉ Hàn cười nói: “Cô không hỏi vì sao ta giúp cô ư!”

Tóc Thư Hoàn còn nhỏ nước, dùng khăn mặt lau tạm, nàng cho rằng người này đang nói đến ân huệ, liền tức giận nói: “Ngươi và ám vệ Lục là huynh đệ tốt, không giúp ta thì giúp ai!”

“Nhưng Lý Nhược Mai là vị hôn thê của ta!” Lưu Chỉ Hàn nháy mắt.

Thư Hoàn...

Một khắc này, nàng có cảm giác như bị đặt ở trên lửa nướng!

Vì sao ngươi đường đường là một nam nhi tuấn tú lại đi nhặt thứ mà Tiếu Cảnh Thăng không cần???

Hay là ngươi thích đùa giỡn người khác???

Thư Hoàn cũng nháy mắt theo không khỏi có chút ác ý suy đoán, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, ban nãy Lưu Chỉ Hàn hỏi nàng vì sao không hỏi hắn mục đích giúp người. Nghĩ thế nào thì vị hôn thê cũng quan trọng hơn nữ nhân của huynh đệ tốt, vậy mà hắn lại chọn giúp nữ nhân của huynh đệ tốt, chẳng lẽ hắn biết Lý Nhược Mai léng phéng có con Tiếu Cảnh Thăng sao?

Ánh mắt Thư Hoàn nhìn về phía Lưu Chỉ Hàn có chút kỳ lạ.

“Cô muốn nói cái gì?” Ánh mắt quá mức “thương hại” khiến người ta có chút không được tự nhiên.

“Không có gì!” Thư Hoàn lại lắc đầu, đợi người này không chịu nổi nói ra lần nữa:

“Cô có thể nói thẳng!”

“Vậy được, ta sẽ ăn ngay nói thật!” Nàng sớm đã không đợi được muốn nói cho Lưu Chỉ Hàn biết chuyện Lý Nhược Mai mang thai, vừa rồi là làm bộ làm tịch thôi, vất vả có được tin tức quan trọng mới khiến cho người ta coi trọng người truyền đạt tin tức này.

Sau đó Lưu Chỉ Hàn nghe nói trong bụng Lý Nhược Mai có em bé thì chỉ ngây người ra, diễn cảm này của hắn chính là bất ngờ.

Vị hôn thê là của hắn, nhưng đứa nhỏ không phải là của hắn!

Sự đồng tình của Thư Hoàn lại càng không kiêng nể gì phát ra, đáng tiếc Lưu Chỉ Hàn chỉ thoáng buồn bã, liền cất tiếng cười to nói: “Ta đã sớm từ hôn với nữ nhân kia rồi!”

Thư Hoàn...

Cười gượng hai tiếng, cũng may ta chưa kịp vui sướng khi người gặp họa!

Song vậy mà lại bị bỡn cợt, Thư Hoàn hơi mất hứng, tính cả trêu đùa của tối hôm qua và ngày hôm nay cái gọi là thù mới hận cũ, Lưu Chỉ Hàn thực sự coi nàng là mèo bệnh sao? Xem ra quyền thế lớn mạnh của nàng còn chưa truyền đi xa!

Lý Nhược Mai không đuổi kịp Thư Hoàn, cho dù trong lòng vô cùng buồn bực cũng không dám đi loạn trên đường cái, dù sao hôn sự của nàng và Lưu Chỉ Hàn đã sớm hủy bỏ, bội Hồng Loan gì đó không có cũng không sao, chạy theo bắt Thư Hoàn chẳng qua trong lòng không quên được giọng nói kia.

Trở lại khách điếm ăn mấy miếng cơm, Lý Nhược Mai bảo gã sai vặt đánh xe ngựa đi đến Vương gia. Nàng cũng không quên bản thân đến Diện thành là để tìm Vương biểu ca si tình không đổi kia cưới mình, làm cha của con mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.