Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 42




Diện thành có một ngày lễ, là lễ Trường Diện!

Nghe nói ở đây vào ngày lễ ăn bát “mì Trường Lạc” là có thể cùng người mình yêu trường trường cửu cửu nắm chặt tay sống đến già.

Vừa vặn ngày mai là “lễ Trường Diện”, Thư Hoàn cười hì hì nói: “Giản cô nương, ta thấy quan hệ của cô và Vương công tử có thể ăn mì Trường Lạc đấy! Đừng vội từ chối, lấy quan hệ của hai chúng ta, cô không cần xấu hổ ở trước mặt ta!”

Giản Nguyệt Doanh phải thừa nhận phương diện đả kích tình địch của Thư Hoàn vô cùng nhanh mồm nhanh miệng, mà Giản Nguyệt Doanh cũng không chút nhượng bộ nói: “Đúng vậy! Quan hệ của hai chúng ta là cùng ái mộ một nam nhân, nhưng ta lại không biết từ khi nào cô tình căn thâm chủng với Vương công tử, có cần ta giúp cô truyền lời đến Lục tử, nói cô di tình biệt luyến không!”

“Ta nghe được!” Ám vệ Lục từ trên lầu đi xuống nói.

Thư Hoàn nghiến răng, không thể không nhìn sắc mặt dương dương tự đắc của Giản Nguyệt Doanh, lúc này mới phát giác mình bị gài bẫy, cũng may ám vệ Lục thở mạnh sau đó nói tiếp: “Nếu Giản cô nương tiếp tục bắt nạt tiểu thư nhà ta, không đơn thuần là chỉ là gãy cánh tay thôi đâu!”

Rốt cục Vương Lại Dân không xem kịch nữa, tiến lên một bước hoà giải, “Đây đều là hiểu lầm, ba vị bớt giận biến chiến tranh thành tơ lụa thấy thế nào?”

“Vậy phải hỏi ý của Giản cô nương rồi!” Ám vệ Lục nghiêm túc nói.

Thư Hoàn cũng ngầm hiểu tiếp lời nói, “Vậy phải hỏi ý của Giản cô nương rồi!”

“Ta không háo sắc!” Ám vệ Lục đột nhiên lại bồi thêm một câu.

Sắc mặt Giản Nguyệt Dao khó coi, thoáng hiện lên chút hồng, sau khi vấp phải trắc trở nàng cũng biết không thể giả vờ yếu ớt được nữa, “Nghe nói chủ tớ chưa bao giờ có kết quả tốt!”

“Có phải ta nên tắm đầu lưỡi của cô không? Đến đây! Đến đây ta tắm miễn phí cho cô!” Thư Hoàn cười lạnh, nàng thật sự tức giận, ai kêu quan hệ chủ tớ của nàng và ám vệ Lục không phải bình thường? Hoàng thượng rất có khả năng ghét bỏ xuất thân của ám vệ Lục nhúng tay vào chuyện của các nàng, trước kia Thư Hoàn có thể xem nhẹ vấn đề này, hôm nay lại bị người không biết sống chết nhắc tới.

Giản Nguyệt Dao không biết mình tự vạch áo cho người xem lưng, chỉ cho là đâm vào chân đau của Thư Hoàn, đang muốn dương dương tự đắc nói thêm vài câu thiên kiến bè phái*, đột nhiên Thư Hoàn xông đến trước mắt nàng giơ tay đánh người. Vương Lại Dân nhanh tay nhanh mắt bắt được tay Thư Hoàn, nhíu mày nói: “Quân tử động khẩu không động thủ!”

(* thiên kiến bè phái: quan điểm riêng của từng môn phái => ý nói là quan điểm riêng của nàng ta á)

“Đạo lý này là nói cho người thông minh nghe, không phải nói cho kẻ ngốc không khóe léo nghe!” Thư Hoàn kéo cánh tay ngăn động tác của mình ra, “Huống chi chuyện của ta và Lục tử là hai bên có tình, Giản Nguyệt Dao kia tìm hết lý do giở mọi mánh khoé muốn phá hoại! Rộng lượng của ta là để tha thứ cho bạn bè thân thiết, không phải dùng để lùi bước mặc cho người ta làm nhục! Ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác, nếu không thiếu tay thiếu chân đừng trách ta không nhắc nhở!”

“Cô đang uy hiếp ta?” Vương Lại Dân không nhịn được trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cảm thấy Thư Hoàn không biết lượng sức mình, Vương gia hắn ở Diện thành cũng như mặt trời ban trưa, sao lại lo sợ tranh đấu cùng người ta? “Cô đi đi! Nể tình cô là cô nương ta không tính toán với cô, chỉ xin cô đừng động tay động chân với Nguyệt Doanh!”

Thư Hoàn giận quá hóa cười!

“Trách ta đừng động tay động chân với Nguyệt Doanh?” Thư Hoàn sững sờ, giọng điệu quái gỡ này không phải nàng nói, nàng vô thức quay đầu lại chỉ thấy ám vệ Lục đi từ từ ngăn ở trước người của nàng và Vương Lại Dân đang đối chọi gay gắt, hắn ra hiệu ở sau lưng bảo nàng đừng lên tiếng, hắn lại ho nhẹ vài tiếng nói: “Có nữ nhân chủ động tiếp cận, chắc hẳn người có sở thích học đòi văn vẻ phong hoa tuyết nguyệt như Vương công tử tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, huống chi là một gã sai vặt nho nhỏ thấp cổ bé họng như ta!”

“Ngươi nói gì đó hả?” Vương Lai Dân tức sôi gan, nghe nam nhân bất chấp mọi thứ lời nói xấu Giản Nguyệt Doanh, “Cường long không ép được địa đầu xà*, ta khuyên ngươi đừng nên trêu chọc ta!”

(* Cường long không ép được địa đầu xà: ý nói người mạnh mẽ nhưng không chiếm giữ được thế lực tại chỗ)

“À!” Ám vệ Lục sóng nước chẳng xao, đột nhiên hắn động thủ, chỉ nghe thấy cánh tay của Vương Lai Dân phát ra tiếng “răng rắc”, sau đó Vương Lai Dân bất chấp hình tượng kêu lớn một tiếng.

Đợi Vương Lai Dân ý thức được không ổn muốn câm miệng nhịn đau, người trong đại sảnh khách điếm đều đã chú ý tới công tử nổi danh ở Diện thành bị người đánh, những tiếng bàn luận xôn xao của người xem náo nhiệt trực tiếp khiến hắn kéo cao cổ họng rống lên, “Câm miệng hết lại cho ông!”

“Ngươi dám bẻ gãy tay ta?”

Ám vệ Lục lắc đầu, “Không gãy!”

“Ngươi đợi đấy!” Vương Lai Dân mồ hôi đầm đề, dùng cánh tay còn lại run rẩy chỉ vào hai người ám vệ Lục, “Đợi ta trả thù!”

“Đầu năm nay chi phí khoác lác rất thấp!” Thư Hoàn xì cười ra tiếng.

“Được rồi! Chúng ta về thôi!” Giản Nguyệt Doanh cau mày, mọi chuyện đều bị gã nhà họ Vương làm hỏng hết, hơn nữa Vương phu nhân nhất định sẽ vì chuyện Vương Lai Dân bị thương mà giận lây sang nàng.

Thư Hoàn làm mặt quỷ.

Sớm nên ra tay dọn dẹp đôi cẩu nam nữ này rồi!

Thư Hoàn cố dùng ánh mắt nhỏ say mê sùng bái nhìn về phía ám vệ Lục!

Vương gia rất có thể lực ở Diện thành, người bình thường không ai dám đắc tội, mặc dù Thư Hoàn không sợ cũng lười tìm phiền toái cho mình, tránh được thì nên tránh, đối với quyết định chuyển hang ổ của ám vệ Lục nàng cũng không ngăn cản.

Tiểu nhị tính tiền cho hai người, còn nói lần sau khách quan lại đến!

Ám vệ Lục thanh toán bạc, cầm ngón tay Thư Hoàn đi trên dọc đường, nhờ tay áo rộng thùng thình che lấp, hắn còn xoa nhẹ ngón tay Thư Hoàn.

Thư Hoàn đỏ mặt cười hì hì nói: “Ngày mai chúng ta cùng ăn mì Trường Lạc đi!”

“Là kiểu nàng ăn một miếng ta ăn một miếng?” Ám vệ Lục dừng bước lại, cười nói.

“Hả?”

“Hoặc là kiểu một thìa một chén?” Ám vệ Lục dứt khoát dừng hẳn lại, nâng tay sờ đỉnh đầu nàng.

“Thìa chỉ dùng để ăn bánh Nguyên tiêu*...” Thư Hoàn vô vị nói, thấy bộ dáng sững sờ của ám vệ Lục vì câu nói sát phong cảnh của mình mà chịu đừng một chút, vừa rồi nàng lại ngượng ngùng phá hỏng không khí tốt đẹp! Chẳng lẽ trong lòng công chúa nàng không chịu được lời nói mờ ám của người khác? Cho dù đối phương là ám vệ Lục , nhưng chỉ cần nói vài câu có điều ngụ ý cũng khiến cho cả người nàng không được tự nhiên.

(* bánh Nguyên tiêu là bánh trôi, chè bánh trôi á)

Ám vệ Lục siết chặt nắm tay rồi thả lỏng, thả lỏng rồi siết chặt! Ám vệ Lục chậm rãi buông cánh tay xoa đỉnh đầu Thư Hoàn xuống, lời nói và việc làm vừa rồi ít nhiều cũng bị câu nói “Chủ tớ chưa bao giờ có kết quả tốt” của Giản Nguyệt Doanh làm ảnh hưởng. Nếu như nói Thư Hoàn có chút biểu hiện chống cự hành động thân mật của hắn không phải là vì xấu hổ mà là để ý đến cái khác... ám vệ Lục tiếp tục đi, như nghĩ tới cái gì đó.

“Ngươi, ngươi tức giận?” Thư Hoàn không xác định hỏi.

“Vì sao phải tức giận?” Ám vệ Lục khó hiểu.

“Ta...” Thư Hoàn lúng ta lúng túng.

“Phía trước có bán bánh trôi, ta thèm ăn rồi, đi ăn đi!” Ám vệ Lục cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.