Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 24




Trong đêm, Tiếu Cảnh Thăng ăn phải đồ hư ôm bụng chạy tới nhà xí, nhà xí khách điếm này đúng là huân người, nam nữ dùng chung, lúc hắn đến thì bên trong đã có người;

Tiếu Cảnh Thăng nén đến khó chịu không khỏi thầm mắng mông của đồ quỷ nào lại vô cùng trơn tròn như thế!

Cảnh Thăng tự phụ đọc sách thánh hiền, đối nhân xử thế chính là quân tử, không thể tùy chỗ phóng uế, cho nên đành phải nín nghẹn, quá trình này tất nhiên nhìn thấy không ít đại hán say khướt không vào được nhà xí liền quay về phía tường phóng thích.

Phi lễ chớ nghe phi lễ chớ nhìn, Tiếu Cảnh Thăng căm tức những đại hán này không có tố chất.

"A!" Cô gái hoảng sợ thét lên.

Hỏi vì sao hơn nửa đêm còn gào khóc thảm thiết?

Rất đơn giản, nữ tử này không bị mấy đại hán xuất hiện ở góc tường dắt chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch làm cho hoảng sợ, mà là nữ tử này bị Tiếu Cảnh Thăng đi qua đi lại trước nhà xí làm hoảng sợ.

"Âm thanh tuyệt diệu" của nữ tử này vô cùng quen thuộc vô cùng "êm tai";

Tiếu Cảnh Thăng cũng kêu lên, vui mừng nói: "Điềm Thu?"

Mấy đại hán đứng ở góc tường suýt chút nữa bị dọa đến héo mặt, vẻ mặt bối rối, ào ào kéo quần lên rời đi, nhưng cả đám đều buồn bực, thầm nói kỳ quái.

Thông thường mà nói nhà xí khách điếm này là nam nữ dùng chung, nhưng có cô nương gia nào thật sự dùng chứ? Cho dù dùng cũng sẽ để người quen trông coi ở bên ngoài, để ngăn chặn xuất hiện ngoài ý muốn.

Không ổn, truyện cười tối nay sẽ huyên náo có chút lớn rồi!

Nhưng trò cười lớn hơn nữa cũng tạm thời chưa truyền tới tai Thư Hoàn.

Đứa nhỏ đói bụng đến mức gào khóc, Thư Hoàn sứt đầu mẻ trán, chưởng quầy lấy được sữa dê cho đứa bé cũng không thể uống!

Trên váy có mùi khai;

Cúi đầu nhìn;

Đến ý định giết người Thư Hoàn cũng có rồi!

Lại bị tiểu ướt cả người?

Con nhóc ngươi sao dám hả?

Ý định khóc đến chết Thư Hoàn cũng có luôn, đổi lại là người ngoài làm chuyện xấu, nàng có rất nhiều cách giày vò, nhưng không thể dùng cho một đứa bé chưa biết gì chứ?

Tự nhận là mình xui xẻo!

Cũng không cách nào đặt đứa bé khóc rống không ngừng này xuống để đổi quần áo sạch, Thư Hoàn cẩn thận ôm đứa bé, hừ hừ đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Lại nói đến bên kia;

Đưa thi thể Kiều San an toàn về nhà;

Ám vệ Lục cũng không chào hỏi Hoa Diện tạm thời trở thành chủ nhà Kiều San cùng mấy gã hán tử rời đi.

Còn Hoa Diện thấy ám vệ Lục thần bí khó lường mới giật mình nhớ đến trong khách điếm còn có một cô nương khác đang đợi mình đùa giỡn, Thư Hoàn đúng không?

Mỹ nhân không ngại nhiều, chỉ ngại ít!

Hoa Diện cận kề mục tiêu một thời gian cũng không ra tay, thứ nhất là đề phòng ám vệ Lục có võ công cao, thứ hai là gần đây danh tiếng rất chặt, lúc này Hoa Diện mới lãng phí thời gian đi du thuyền cùng mỹ nhân vừa nói vừa cười, nếu không dựa theo thói quen ngày trước của hắn, phát hiện mục tiêu số một thì sẽ mau chóng tàn nhẫn ra tay.

Chỉ là bây giờ ra tay cũng không muộn, là thời điểm làm chút chuyện hai hoa tặc nên làm rồi!

Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa! Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa...

Trước khi đi Ám vệ Lục đã hẹn với Thư Hoàn, trở lại khách điếm muốn thương lượng vấn đề đứa bé, mặc dù quyết định đưa cho người có thể tin tưởng nuôi dưỡng, nhưng chỉ có mình chưởng quầy cũng không thể trong thời gian ngắn tìm được người có thể nuôi dưỡng đứa bé, cho nên trước khi đứa bé không có người nuôi dưỡng phải làm thế nào, đây cũng là một vấn đề cần phải thương lượng.

Ám vệ Lục biết võ công, đưa thi thể xong cũng không đi cùng mấy đại hán đi đứng chậm hơn, hắn vượt nóc băng tường gần như không dùng bao nhiêu thời gian trở về đến khách điếm.

Tiểu nhị ngáp chào hỏi.

Ám vệ Lục gật đầu một cái tỏ ý mình muốn lên lầu.

Trong phòng trên lầu, Thư Hoàn mệt mỏi thành một người ngốc mồ hôi đầy đầu trăm cay nghìn đắng dỗ đứa bé ngủ, bả vai run run! Thật là! Cuối cùng cũng kính dâng tình thương xong không cần phải hầu hạ đứa bé như hầu hạ đại nha, rốt cục Thư Hoàn có thể có chút thời gian thuộc về mình.

Một cái váy toàn mùi khai nước tiểu trẻ em!

Không cởi không được!

Hầm hừ dậm chân!

Nhắc tới người này cũng xúi quẩy, lúc thay quần áo cũng có người không cẩn thận xông vào phòng!

Ám vệ Lục mang theo mặt nạ màu đen nghĩ ngợi bước vào phía sau tấm bình phong, chờ Thư Hoàn kinh nghi bất định dừng dậm chân phát ra một chữ "Ngươi", ám vệ Lục mới đứng lẳng lặng tại chỗ, rốt cục cũng phát hiện công chúa đại nhân đang đang run rẩy thay quần áo...

Cũng may trên người Thư Hoàn ra mồ hôi nhiều không dễ cởi quần áo, chỉ mới cởi áo khoác ra, nếu không ám vệ Lục sơ suất nhìn thấy cánh tay hoặc đùi hoặc thỏ nhỏ trước ngực của công chúa đại nhân, nghênh đón có thể chính là một đấm và một cược rồi! Nhưng cho dù trước mắt tình huống ngay cả chút cần cổ cũng không nhìn thấy, cũng đủ để ám vệ Lục uống một bình rồi!

Thư Hoàn bắt đầu xắn tay áo lên, ánh mắt muốn cười mà không cười nhìn về phía ám vệ Lục, "Có từng nghe nói qua hình phạt khiến người ta sợ hãi nhất ở trong cung là gì không?"

Cơ bắp của ám vệ Lục chậm rãi căng thẳng, bởi vì tư thế vô cùng nóng lòng muốn thử của công chúa đại nhân rất chọc cười, hắn gật đầu, rất có chuyện riêng hỏi: "Công chúa dự định tự mình ra tay sao?"

Hình phạt trong cung khiến người ta nghe tiếng đã thấy khiếp đảm không phải vẫn luôn là thiến sao?

Ám vệ Lục lỗ mãng xông vào khuê phòng cô nương gia suýt chút nữa nhìn thấy công chúa đại nhân thay quần áo, có ý sắc lang như vầy, cũng khó trách Thư Hoàn đặt hết tâm tư đùa bỡn 'tiểu đinh đinh' của hắn!

Dưới ánh mắt không tốt của Thư Hoàn, tay hắn đặt ở trên dây thừng màu đen bên hông, giọng điệu thương lượng, "Đừng dùng dao, dùng tay thì sao, tùy cho công chúa cô nắn bóp thế nào cũng được!"

Biểu hiện của Thư Hoàn hơi dại ra;

Nàng nghe thấy cái gì?

Mất thính giác rồi nên mới cho rằng mình bị thuộc hạ hung hằng đùa giỡn đúng không?

Hắn làm sao dám!

Mặt Thư Hoàn nghẹn đến đỏ bừng, sau cùng là ám vệ Lục không biết liêm sỉ cởi quần, Thư Hoàn hoảng sợ đẩy người ra ngoài cửa

Ám vệ Lục ăn bế môn canh không loạn ngược lại cười một tiếng, ngón tay cọ cọ lỗ mũi trở về căn phòng sát vách.

Thư Hoàn thay quần áo sạch nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhưng nhiệt độ trên mặt không hạ xuống được, muốn khóc quá!

Hơn nữa nàng cũng phát hiện một tình huống có chút gay go, là công chúa đại nhân nàng luôn miệng nói không để ý tới ám vệ Lục nữa, nhưng khi gặp phải tình huống đột phát thì vô thức tiếp nhận đủ loại chăm sóc ân cần của ám vệ Lục, giống như một con thỏ trong thời kỳ động dục hỗn loạn e thẹn!

Làm sao có thể chứ!

Như vậy không đúng không đúng!

Công chúa đại nhân nàng lại rồi rắm rồi!

Sống trong nhà Đế vương, Thư Hoàn đã nhìn quen chuyện tranh sủng có chứa hơi thở thối rữa trong cung, cho nên nàng vô cùng không thích nam nhân lượn quanh giữa hai nữ nhân, cũng mới có thể như trước đây không muốn gặp ám vệ Lục.

Nhưng trước mắt ám vệ Lục là thuộc về một mình nàng đấy? Ám vệ Lục và cô dâu nhỏ gì đó đã sớm hủy hôn, sẽ không tiếp tục vương vấn không dứt, công chúa đại nhân nàng có thể yên tâm tiếp tục hưởng thụ sự ấm áp thuộc về ám vệ Lục!

Nhưng đối tượng hôn sự trong miệng ám vệ Lục là ai vậy? Trong lúc bất chợt có loại xúc động không làm rõ đối phương là ai không được!

Nhưng canh giờ vẫn nên ngủ đi, có việc sáng mai sẽ tìm ám vệ Lục thương lượng.

....

Vạn vật đều tĩnh lặng, chính là thời cơ tốt cho sát nhân gây án.

Hoa Diện đổi thành y phục dạ hành bước ra khỏi sân nhỏ nhà Kiều San, quyết định đi đến khách điếm tìm vị cô nương nào đó gây phiền toái, nhưng Thụ Thôn thua sạch bạc lần nữa sớm quay về nhà, đụng phải Hoa Diện thay đổi trang phục.

Thụ Thôn bị dọa sợ nhảy dựng lên, thầm mắng một câu tên mặt trắng nhỏ này! Ngoài miệng còn phải nịnh nọt tự tát mình một tai, "Hù dọa huynh đệ rồi? Ta đây vụng về hấp tấp ngươi xem cũng không phải cố ý nha!"

Hoa Diện nheo mắt, ngược lại không lường trước Thụ Thôn trở về sớm như vậy, cũng tốt, để hắn vội vàng xử lý sạch thi thể Kiều San.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.