Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 22




Thư Hoàn có địa vị cao quý là đương kim công chúa của nước Đại Ngu, trên tay đương nhiên nắm giữ quyền sanh sát của những người khác, nhưng đối với đứa trẻ không được mong đợi sinh ra vẫn là lần đầu tiên ra lệnh như mặc cho số phận hay không nghe không hỏi;

Giọng của Thư Hoàn không hề hoảng sợ, trải qua chân tay luống cuống lúc đầu, nàng ở dưới ánh mắt nghi ngờ của bà đỡ lạnh lùng bình tĩnh nói: "Ta không có quan hệ với phụ nhân bên trong, nhưng trượng phu của phụ nhân kia đến bây giờ đang ở sòng bạc đánh bài, sợ là không thể làm chủ rồi, nếu như nữ nhân bên trong hoàn toàn thanh tỉnh, bà nói cho nàng biết, đứa bé cô ta liều chết sinh ra không có người nuôi dưỡng!"

Giọng nói âm vang có lực, Thư Hoàn nói xong cũng không nhìn mấy người khách đi lên lầu xem náo nhiệt, tự mình đi xuống lầu.

Nữ nhân gia không ra khỏi nhà đi xa, chưa từng thấy nhiều núi sông việc đời, còn nam nhân thì xa hơn là vào Nam ra Bắc; nữ nhân sau khi thành hôn lại càng nổ lực mọi thứ ở phu gia, nhưng nếu phu gia không cho nữ nhân đó cảm giác an toàn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có việc hay không có việc đều ra ngoài uống rượu đánh bài, sau khi về nhà thì lại đánh chửi không dứt, phu gia như vậy, ai gặp phải đều xui xẻo.

Hai tay bà đỡ vỗ đùi thở dài, mặc dù cô nương kia không nói nhiều, nhưng bà đỡ đã đoán ra trượng phu của Kiều San trước sau như một đều có hành vi tồi tệ, nếu không nam nhân nào sẽ để cho thê tử nhà mình ở trong tình thế sinh non này mà vẫn còn ở sòng bạc đánh bài?

Bà đỡ sinh lòng thương cảm với Kiều San, không rảnh xúc động cùng mắng chửi những nam nhân không biết điều, vội vàng trở vào phòng đi đỡ đẻ cho người ta.

Thư Hoàn đi xuống lầu lẳng lặng ngồi ở một góc trong đại sảnh, hai tay để ngoài cửa sổ, âm thanh huyên náo ầm ĩ ở bên tai không có chút ảnh hưởng nào đến nàng, nhưng Thư Hoàn cực kỳ không thích bầu không khí bi thương này, cho nên mới nghe người ta nói cười trong đại sảnh, cũng tốt để điều tiết cảm xúc bực bội.

Lưu Chỉ Hàn đặt chén đũa lấy từ trong tay tiểu nhị mang tới, cười nói: "Bắt bồ câu để nữ đầu bếp nướng, không biết mùi vị thế nào, cô nếm một miếng thử xem?"

"Được, đa tạ!" Mặc dù Thư Hoàn làm bộ như điềm nhiên như không, đối với ý tốt của Lưu Chỉ Hàn cũng lạnh nhạt tiếp nhận, nhưng ánh mắt nàng đã lộ ra chút vẻ kinh ngạc;

Côn trùng thèm ăn hoàn toàn nổi dậy rồi!

Ra vẻ mất tự nhiên hạ đũa, Thư Hoàn cảm thấy buồn rầu, rất muốn cầm lấy con bồ câu nướng này mà gặm! Ở ngoài hơn hai năm, Thư Hoàn nàng đã vứt bỏ con đường làm công chúa đoan trang ưu nhã, hoàn toàn chuyển sang làm một người bình thường.

Lưu Chỉ Hàn đã quen với dáng vẻ gặm xương không hề chú ý đến hình tượng của Thư Hoàn, chợt nhìn thấy nàng từ từ dùng đũa chọc chọc bồ câu nướng trong cái đĩa, tâm tình của hắn có chút kỳ diệu.

Xem ra hắn đã làm cho công chúa thích ăn thích uống bối rối rồi, khụ khụ!

Nhưng điều này cũng chứng minh ở một phương diện khác, ở trước mặt thân phận ám vệ Lục, công chúa hoàn toàn duy trì trạng thái của bản thân, lười ngụy trang.

Lưu Chỉ Hàn bày ra vẻ mặt bối rối, hơi hoang mang nói: "Cô nương từ từ dùng, bên ngoài có huynh đệ tìm ta!"

Nói xong, Lưu Chỉ Hàn không đợi Thư Hoàn có phản ứng liền đứng dậy rời khỏi đại sảnh khách điếm.

Hắn đang nói dối nhỉ?

Thư Hoàn hoang mang, giọng điệu của người này rõ ràng là nghẹn tiểu, làm gì có huynh đệ tìm ở bên ngoài chứ!

Lắc đầu!

Thôi!

Thư Hoàn có thể một mình hưởng thụ con bồ câu nướng ha ha cười không ngừng, một tay cầm cánh bồ câu nướng lên gặm, ôi... mùi hương thơm chết đi được, huhu!

Lưu Chỉ Hàn ra khỏi cửa chính khách điếm hơi suy nghĩ một chút, liền đi đến cửa hàng vải phụ cận thay quần áo.

Cùng lúc đó;

Tiếu Cảnh Thăng tiến vào thị trấn liền tìm kiếm Phùng Điềm Thu khắp nơi, nhưng chẳng có chút manh mối nào, hắn mang theo gã sai vặt Nhậm Bố đi vào khách điếm.

Tiếu Cảnh Thăng tùy ý tìm một bàn ngồi, nhân tiện xua tay để Nhậm Bố ngồi cùng.

Tiểu nhị tiến lên hỏi, "Ôi khách quan ngài muốn gọi gì?"

"Cho hai bát mì Trường Nhạc, một bình trà thượng đẳng, cứ tạm thời như vậy đi."

"Được! Khách quan ngài đợi một lát!"

Khách điếm ồn ào, chủ đề hái hoa tặc của mấy ngày trước đã sớm thay đổi, cho nên một số người nói chuyện với nhau không khiến cho Tiếu Cảnh Thăng chú ý.

Đợi Thư Hoàn ăn xong một con bồ câu nướng, uống nước lau miệng, đại phu trên lầu vội vàng vẫy tay gọi nàng, "Cô nương, cô nương..."

Thư Hoàn đứng dậy chạy lên lầu, thầm nghĩ Kiều San này lại xảy ra chuyện gì?

Nàng dự đoán không sai, bà đỡ bảo người ta nhanh chóng vào phòng.

Thư Hoàn đột nhiên hất tay bà đỡ ra, không nghe theo ý của bà đỡ và Kiều San đi vào phòng nghe cái gọi là di ngôn gì đó;

Nói nhảm!

Rõ ràng đã nói Kiều San sinh con không ai nuôi dưỡng giúp nàng ta rồi mà!

Nhưng kết quả thì sao?

Vừa rồi bà đỡ nàng vừa chạy vừa nói Kiều San thà chết cũng muốn giữ đứa bé, bây giờ đứa bé đã sinh ra đang khóc lớn, người lớn nằm ở trên giường băng huyết không thể động đậy, không thể sống qua một khắc.

Thư Hoàn đoán được Kiều San chỉ còn lại một hơi thở muốn tìm nàng nói gì, uỷ thác, lấy cái chết ép buộc để người khác giúp nàng ta nuôi dưỡng đứa bé!

Đùa à!

Thư Hoàn nàng là loại người ngu ngốc nuôi con giùm người ta sao?

Ánh mặt trời đã trải xong đường lớn cho Kiều San rồi, nhưng người này lại không đi, cố tình đi con đường nhỏ đá vụn chật hẹp, sau đó dưới tình huống không còn đường để đi nhớ đến cần phải xin người khác giúp đỡ, người khác ai có kiên nhẫn tốt bụng đợi Kiều San làm bộ đáng thương khóc lóc cầu xin?

Bà đỡ thấy Thư Hoàn ở trong thời khắc mấu chốt như vậy còn không phối hợp, liền tật thanh lệ sắc* nói: "Cô còn mè nheo cái rắm! Kiều San đã sắp không đợi được rồi, cô không muốn nghe nàng nói cái gì sao? Mau vào đi, ta giữ cửa cho hai người!"

(* nói chuyện nôn nóng, và sắc mặt nghiêm khắc)

Trong lòng bực bội!

Lại bị một bà đỡ mắng!

Thư Hoàn tức giận đến mức bao tử đau nhức, đồ ăn mới ăn khi nãy hình như muốn ói ra!

Thư Hoàn đi đứng có chút xiên vạo, lúc quyết định xuống lầu lại bị bà đỡ nhân cơ hội kéo nàng vào trong phòng Kiều San.

Mùi hôi thối trong phòng nặng quá;

"Ọe..."

Công chúa đại nhân nàng hoàn toàn ói ra, vịn góc tường;

Cửa phòng "bịch" một tiếng bị bà đỡ đóng lại.

Kiều San nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch, hô hấp gần như sắp không còn, nàng run rẩy nói: "Thư Hoàn cô nương, cầu, cầu xin cô..."

"Cầu xin ta?" Thư Hoàn cười nhạt cắt đứt lời nói của Kiều San, "Nam nhân của cô không thèm quản sống chết của con cô, một người ngoài như ta dựa vào cái gì mà quản? Chẳng lẽ cô xem lòng tốt của người khác trở thành vô cùng tận, cuộc đời ta hận nhất chính là những tri chu hút máu thăng mễ ân đấu mễ cừu*!" (giải thích ở cuối chương)

"Cô là người tốt!" Kiều San yếu ớt nói.

"Ta là người xấu!" Thư Hoàn nghiến răng.

Trong phòng dần dần yên tĩnh;

Đợi rất lâu không thấy Kiều San nói nữa, Thư Hoàn cảm thấy không đúng, kinh nghi bất định đi qua dò xét hơi thở Kiều San, lại phát hiện vẻ mặt người này đã sớm khoan thai rời khỏi nhân thế.

Đứa bé gái nhỏ Kiều San liều mạng sinh ra vẫn đang kêu khóc;

Ở cùng phòng với người chết!

Thư Hoàn liên tiếp lui về phía sau đụng vào góc bàn, nhịn xuống xúc động muốn hét lên đi gõ cửa phòng, "Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài, Kiều San chết rồi, các ngươi mau thả ta ra ngoài..."

Ngoài cửa không một người lên tiếng, trên cửa còn có một ổ khóa trước khi bà đỡ đi sợ Thư Hoàn chạy lấy người đã khóa lại.

Ai cũng biết chưởng quầy khách điếm là kẻ keo kiệt, người chết trong phòng khách của ông ta, không thể đền tiền ah!

Quả nhiên chưởng quầy tức giận hét giá với bà đỡ và đại phu, "Đừng mượn nhiều cớ như vậy, đền tiền!"

Cho nên nói, bà đỡ và đại phu râu dài đều bị chưởng quầy hễ nghe tới tiền là mắt sáng rực lên lôi kéo giữa đường, trong lúc nhất thời bọn họ đều sứt đầu mẻ trán, sớm đã quên Thư Hoàn bị nhốt bên trong.

(* thăng là1/10 của đấu. Nguyên văn: đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù. Ý là lúc nếu người ta gặp nguy hiểm khó khăn ngươi giúp đỡ người ta dù chỉ một việc nhỏ, người ta cũng sẽ biết ơn ngươi. Nếu ngươi kéo dài tiếp tục như vậy, đột nhiên có một lần nào đó bởi vì nguyên nhân gì đó ngươi không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận ngươi, cũng sẽ nhớ hận cả đời!

Giống như người tiếp nhận cứu tế, sau đó đã thành thói quen thường hay cho rằng cứu tế là chuyện đương nhiên, tự nhiên sẽ không cân nhắc mình nên làm gì, dựa vào bản thân làm việc để kiếm ăn.

Nếu sau đó ngươi phát hiện hắn đã khôi phục năng lực làm việc, ngươi không cứu tế hắn nữa, hắn sẽ mang hận với ngươi.

Ngươi giúp đỡ người khác, khiến hắn hình thành sự ỷ lại, từ cảm kích biến thành dĩ nhiên. Thế cho nên cuối cùng biến thành kẻ thù.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.