Bắt Tay Người Trộm Bội

Chương 13




Phòng củi vừa ẩm ướt vừa lạnh, đừng nói là người, đến chuột cũng phải buồn bực, huống chi là Lý Nhược Mai được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa chưa bao giờ nếm khổ.

Lý Nhược Mai không chịu được khổ, ăn thức ăn do Bội Hương và Bội Diệu lén lút mang tới, suýt chút nữa đã muốn nói với hai người nàng không muốn phán kháng hôn sự rồi! Nhưng nghĩ đến mối tình cuồng dại với biểu ca Tiếu Cảnh Thăng, Lý Nhược Mai lại phỉ nhổ mình không kiên định.

Bánh bao nhân thịt vịt bằm tính là cái gì, cho dù cơm thừa canh cạn Lý Nhược Mai nàng cũng ăn được!

Tuổi Bội Diệu còn nhỏ không suy nghĩ nhiều, thấy Lý Nhược Mai đầu tóc rối bời quần áo bẩn thỉu liền đau lòng khuyên nhủ: "Tiểu thư khổ như vậy, tạm thời nên nghe theo lão gia đi, nếu không cô phải tiếp tục ở lại trong phòng củi đáng sợ toàn chuột này ngủ đấy!"

Đáng tiếc Bội Diệu bụng dạ thẳng thắn không chỉ không được lòng tiểu thư nhà mình, ngược lại còn bị người ta chán ghét.

Lý Nhược Mai cực kỳ không thích tỳ nữ không thuận theo mình, nhất là tỳ nữ một lòng với cha mẹ nàng, độ trung thành không bằng một con chó.

Lý Nhược Mai mặt lạnh cũng không khách sáo, bàn tay vung lên tát lên mặt Bội Diệu một cái, "Ta cảnh cáo ngươi đừng nhắc tới chuyện bản tiểu thư gả cho Lưu Chỉ Hàn kia, nếu không cắt đầu lưỡi của ngươi!"

"Vâng, nô tỳ hiểu rồi." Bội Diệu tự nhận không làm sai tí tách rơi nước mắt, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Bội Hương lo lắng cho muội muội bị đánh, lại không thể bốc đồng ném Lý Nhược Mai ở đây không lo, đành phải kiên nhẫn đợi Đại tiểu thư liên tục ăn xong cơm. Đói một ngày, bỗng chốc nhìn thấy thức ăn còn thân hơn so với nhìn thấy cha mẹ ruột, nhưng ăn nhanh như vậy rất dễ đau dạ dày, Bội Hương không dám nhắc nhở Đại tiểu thư thích tát tai người khác này.

Lưu Chỉ Hàn bí mật quan sát trên nóc phòng nhíu mày lại từ đầu đến cuối chưa từng dãn ra.

Nếu Lý cô nương ôm tâm tính thù ghét, kháng cự chuyện đính ước đến mức bị nhốt vào phòng củi, bị bỏ đói, còn hắn thì lại ôm ý định không chạy loạn sẽ sống tốt sau khi thành thân trở về nhà thật đúng là mơ tưởng viễn vong!

Lưu Chỉ Hàn bực bội nhảy xuống mặt đất, bùn lầy dưới chân bắn tung tóe ướt đôi giày vải.

Cũng không cần thiết tiếp tục tìm hiểu sâu chuyện Lý Nhược Mai kháng cự hôn sự nữa, Lưu Chỉ Hàn mượn bóng đêm, bóng dáng im hơi lặng tiếng biến mất ở Lý phủ.

Lưu phủ.

Lưu lão gia ngủ thường hay ngáy, tiếng ngáy còn rất lớn, mặc dù Lưu phu nhân nghe đã quen nhưng tối nay cũng có phần không thích ứng được, dù sao Lưu phu nhân cũng vì lo nghĩ cho hôn sự của con trai mà buồn rầu, hơn nửa đêm còn nghe Lưu lão gia ngáy có chút không nhịn được.

"Tỉnh lại, tỉnh lại đi!"

"Ngủ đi, có chuyện gì thì sáng mai dậy nói!" Lưu lão gia đẩy tay đang vỗ vỗ vai ông.

Cốc, cốc cốc!

Ba tiếng gõ cửa.

"Ai đó?" Lưu lão gia vừa đặt đầu xuống gối giật mình một cái.

"Cha, con có việc!"

"Chỉ Hàn?"

"Vâng."

"Aiz, cha con tuổi tác đã cao rồi, tinh lực không bằng thanh niên các con, có việc cần phải nói nửa đêm, chỉ biết học tật xấu thôi!" Lưu lão gia lầu bầu chui ra tấm màn, khoác thêm áo khoác đi mở cửa.

Lưu phu nhân cũng theo xuống mặc quần áo vào đi đến phòng khách.

"Con quấy rầy rồi!" Lưu Chỉ Hàn gật đầu với Lưu lão gia ngồi xuống ghế, nương theo đèn dầu trên bàn nghiêm túc nói, "Hôn sự của con và Lý Nhược Mai Lý phủ có thể bàn lại, tốt nhất cha mẹ nên chuẩn bị đi."

"Bàn lại hôn sự? Dù sao con cũng phải cho cha mẹ lý do chứ, hay là con không hài lòng?" Lưu lão gia trầm ngâm vuốt râu.

"Con không hài lòng, nhưng hôn sự định ra không thể tuỳ tiện nuốt lời." Lưu Chỉ Hàn uống một hớp trà lạnh chậm rãi nói ý nghĩ của mình, "Lý cô nương vì kháng cự hôn sự thà rằng bị Lý lão gia nhốt vào phòng củi không ăn không uống, chúng ta cần gì phải ép nàng ấy thành thân với con. Con cưới vợ, nhưng đối với nữ nhân xem con như sài lang hổ báo con không có hứng thú."

Gia đình giàu có đã có hôn ước với nhau mà huỷ thì khó xử ở chỗ mất hết mặt mũi;

Không phải vạn bất đắc dĩ thì Lưu lão gia sẽ không đồng ý cho con trai hủy bỏ hôn sự với Lý Nhược Mai, mặc dù con trai đã nói Lý Nhược Mai khước từ nhiều lần.

Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, Lưu Chỉ Hàn không trông chờ cha mẹ trong khoảng thời gian ngắn đáp ứng huỷ hôn, phải cho hai người thời gian suy nghĩ.

Đồng thời, không phải bất đắc dĩ, Lưu Chỉ Hàn không có ý định nói Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng có quan hệ mập mờ, cái này rất có sức ảnh hưởng đến danh dự của một cô nương.

Tác phong nhân phẩm của người khác thế nào Lưu Chỉ Hàn không xen vào, cũng lười trông nom, bản thân hắn không làm chuyện vi phạm trái với lương tâm là được rồi.

Đêm dài đằng đẵng.

Từ trong cơn ác mộng choàng tỉnh, Thư Hoàn lau mồ hôi trên trán.

Canh mấy rồi? Lê giầy đẩy cửa sổ ra, Thư Hoàn thò đầu nhìn sắc trời.

Vừa qua khỏi giờ Tý sao?

Gió lạnh đập vào mặt, toàn bộ đầu óc Thư Hoàn đều tỉnh táo.

Lại nói cơn ác mộng không ngừng hành hạ, lẽ ra Thư Hoàn nên mắng chửi Hoa Diện có ý đồ xấu kia, đều do ban nãy hắn thi triển quỷ kế hù nàng sợ điếng hồn.

Không thể ở khách điếm được nữa rồi!

"Cửa nhà" thường xuyên bị chắn, Thư Hoàn quyết định trời sáng lập tức chuyển hang ổ trước.

Nhưng hơn nửa đêm không có chỗ nào tốt để đi, Thư Hoàn dứt khoát sang căn phòng sát vách của ám vệ Lục ở.

Nằm trên giường ám vệ Lục từng nằm, mùi hương trong chăn dường như còn lưu lại hương của hắn.

Thư Hoàn tham lam hít thật sâu, "Khụ khụ..." Lông trong chăn có bụi, hít vào trong miệng khiến cổ họng người ta không mấy dễ chịu; cái này chính là tự làm tự chịu đúng là đáng đời, nhớ nam nhân nhớ đến nỗi này, đủ mất mặt công chúa nàng rồi, không kém mấy so với những phi tử bên cạnh phụ hoàng luôn dùng thủ đoạn lộn xộn đấu đá không ngừng.

Thư Hoàn lại ão não gãi tóc, một đầu tóc đen trải khắp cả giường.

Nghe nói cô nương Phùng phủ xuất phủ đi chơi.

Bình thường cô nương ra khỏi U thành phần lớn đi đều đến trấn lân cận, đi xa hơn thì đến một thành lớn khác.

Phùng Điềm Thu không thường ra ngoài đi lại, thình lình xuất phủ một chuyến đương nhiên sẽ không đi xa, một là không thích ứng với đường sá xa xôi, hai là an toàn cho thân thể cũng là vấn đề, dù sao chuyện hái hoa tặc truyền đi rất rộng, ở ngoài nguy hiểm không xác định rất nhiều. Nhưng xưa nay Phùng Điềm Thu không câu nệ vào lẽ thường, nàng tham gia náo nhiệt là chuyện thường như cơm bữa, cho nên lúc này các cô nương có dung mạo xinh đẹp đều tránh né thị trấn Trương gia, Phùng Điềm Thu lại đặc biệt xuất phủ đến đó chơi.

Nhưng vì Phùng Điềm Thu bị Tiếu Cảnh Thăng quấn lấy cả ngày, đến lúc xế chiều mới đuổi được người ra khỏi phủ, cho nên đến nửa đêm nàng mới lẫn vào thị trấn Trương gia. Cũng may nàng mang theo nhiều gia đinh, cửa thành đóng chặt nàng giẫm lên vai gia đinh leo tường thành vào.

Thuận lợi leo tường tiến vào thị trấn, thuận lợi bắt đầu tìm khách điếm.

Có khách điếm ban đêm không đóng cửa.

"Tiểu nhị, ta muốn ở trọ!" Phùng Điềm Thu diện mạo xinh đẹp ngọt ngào ném một thỏi bạc lên bàn.

"Được! Vừa vặn còn lại một phòng!"

"Một phòng?" Phùng Điềm Thu cảm thấy bất mãn, dọc theo đường đi, các khách điếm ngoại trừ đóng cửa thì chính là đầy ngập khách.

"Tiểu thư, tiểu nhân đi đến mấy khách điếm phụ cận xem sao?" Gã sai vặt quanh năm hầu hạ ở Phùng phủ tiến tới trước mắt Phùng Điềm Thu nhỏ giọng đề nghị.

"Cũng được, các ngươi tìm nơi ngủ, sáng mai đến khách điếm này tập hợp!" Phùng Điềm Thu vỗ bàn quyết định, sau đó đi theo tiểu nhị lên lầu đến căn phòng duy nhất không có người ở.

Cửa phòng bị khóa từ bên trong;

Tiểu nhị sững sờ, căn phòng này có người ở từ khi nào?

"Sao vậy?" Phùng Điềm Thu cũng buồn bực, tiện tay vừa gõ.

Thư Hoàn nằm ở trong chăn của ám vệ Lục lăn qua lăn lại đột nhiên xốc màn lên hỏi, "Ai đó? Có chuyện gì sao?"

"Ta là tiểu nhị, xin hỏi cô nương là?" Tiểu nhị chần chờ cách cửa phòng hỏi.

"Cô nương ta ở phòng bên cạnh, tối nay đổi phòng ngủ, sáng mai ta sẽ giao tiền hai phòng!" Thư Hoàn lo lắng đã muộn như vậy rồi tiểu nhị còn đến trước cửa phòng có thể có người ở trọ, Thư Hoàn dứt khoát nói một mình chiếm dụng hai căn phòng để cự tuyệt tiểu nhị.

Tiểu nhị bị chặn lời khó xử muốn chết, Phùng Điềm Thu ở bên cạnh không vui cướp lời mở miệng trước, "Một mình cô nương làm gì ở hai căn phòng, để một căn phòng lại cho ta ở một đêm không được sao?"

"Được!" Thư Hoàn lười dây dưa với người ngoài cửa, "Xin cứ tự nhiên!"

Phùng Điềm Thu...

Tiểu nhị...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.