Bát Gia Tái Thế

Chương 998




Chương 998

Hai người đưa mắt nhìn nhau, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, phải biết rằng Trần Bát Hoang cũng có xuất thân từ thế tục…

Hai người càng phát sầu không yên, thực lực của Phương Tâm Ngọc quá mạnh, giữa ông ta và Trần Bát Hoang tổn tại chênh lệch một cảnh giới lớn, nếu ông ta thực sự là kẻ thù của anh, giờ phút này Trần Bát Hoang tự dâng tới cửa chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết!

“Ha ha tìm kẻ thù, đáng tiếc tìm nhầm chỗ, đi nhầm đường liền chết dễ như chơi, không phải là chuyện bình thường sao?”, Lục Tâm cười giễu cợt, hắn không hề liên kết việc Phương Tâm Ngọc và Trần Đức là kẻ địch với nhau, xét cho cùng hai người họ căn bản không cùng một đẳng cấp, giống như kiến cỏ và voi sẽ không bao giờ có điểm giao nhau.

Hơn nữa cho dù voi dẫm chết vài con kiến thì kiến cũng không dám phản bác lấy một câu, càng đừng nhắc tới việc báo thù gì đó.

“Tên nhóc đó quả nhiên không còn đường sống nữa”, một tu võ giả trẻ tuổi bình luận: “Nhìn tình hình này thì kỷ lục của Âu Dã Tư Linh không phải là ai cũng có thể phá vỡ được”.

Trần Đức quả thực đã dừng lại tại lưng chừng núi Thiên Kiếm Phong.

Một hồi dừng chân này liền mất gần ba tiếng đồng hồ!

Suốt ba tiếng đồng hồ, anh không cựa quậy nửa phút, giống như một con tắc kè, một mực bám chặt trên bức tường đá, quần áo trên người đã bị gió sắc cắt rách, anh lại như chẳng mảy may phát giác ra.

“Rác rưởi chính là rác rưởi, có bảo vật thì đã thế nào?”, lão Viên lại chế nhạo: “Loại người này làm sao có thể phá kỷ lục? Tôi khẳng định không tới nửa tiếng nữa, hắn ta nhất định sẽ rơi khỏi núi, đến lúc đó trực tiếp ngã tử vong, cũng bớt việc cậu chủ nhà tôi phải động tay”.

“Ngộ lỡ… anh ta phá vỡ được thì sao?”, Bộ Kinh Phong lạnh lùng đưa ra ý kiến, từ đầu tới cuối hắn vẫn ôm một tia hy vọng với Trần Đức, luôn cảm thấy người đến sau này thực sự có khả năng lật đổ kỷ lục của Âu Dã Tư Linh.

Lão Viên không thèm nhìn tới Bộ Kinh Phong, thứ nhất, ông ta không quen biết Bộ Kinh Phong, thứ hai ông ta không nghĩ rằng hắn ta sẽ tới đây, liền nói với vẻ không cho là đúng:

“Chưa nói đến việc phá kỷ lục, nếu hắn ta có thể tiến lên một trăm mét nữa, lão già này sẽ quỳ gối trước mặt mọi người mà tự vẫn, ha ha”.

“Lão đây cũng vậy!”, một người hầu khác phụ họa: “Đáng tiếc e rằng hắn cả đời này cũng không có cơ hội tới lấy cái mạng này của chúng tôi…”

Cả hai vừa dứt lời lại bỗng nhiên phát hiện ra sắc mặt của mấy người Lục Tâm, Triệu Phong cùng một đám tu võ giả trên sân đều có chút kỳ quái, trong đó còn có sự gượng gạo, kinh ngạc, chấn động, sợ hãi, tất cả các loại cảm xúc đan xen hiện lên trên gương mặt họ, mà đôi mắt của từng người lúc này đều đang thẳng tắp dõi về phía xa, nhìn chăm chú vào Thiên Kiếm Phong…

Hai người hầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, gần như đồng thời bất giác ngước đầu nhìn lên Thiên Kiếm Phong, sắc mặt của họ đều thay đổi, trở nên vô cùng khó coi, giống như ăn phải ruồi nhặng mà đỏ bừng bừng.

Bởi Trần Bát Hoang cử động rồi!

Không chỉ cử động mà còn thành công di chuyển tới độ cao 1.700 mét!

Hơn thế nữa, anh vẫn chưa có dấu hiệu chùn chân dừng lại mà tiếp tục leo lên!

Tốc độ không nhanh cũng không chậm, tiến về phía trước một cách có trật tự!

1.710 mét!

1.720 mét!

1.730 mét!

……

1.780 mét!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.