Bát Gia Tái Thế

Chương 907




Chương 907

Một chỉ, kiếm gãy!

Sau khi thanh trường kiếm màu tím đen ấy gãy, một chỉ kia cũng không dừng lại, mà là kéo theo tiếng xé gió và vô số linh khí cùng sức mạnh vẫn đâm về phía trước.

Khoảng khắc ấy, đầu óc Cổ Thông Thiên như trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, một luồng hơi thở chết chóc, hủy diệt, u ám không thể chống lại chợt bao phủ trên đỉnh đầu. Sắc mặt của hắn trở nên xám trắng, cực kỳ khó coi.

Có điều, ngay khi ngón tay kia chỉ còn cách trán của Cổ Thông Thiên chưa đến 0,0001mm thì mọi sức mạnh chợt biến mất, không còn sót lại chút gì.

Khi ngón tay kia đụng vào trán Cổ Thông Thiên thì bỗng trở nên mềm mại, không chút sức lực.

Dù là thế, cả người Cổ Thông Thiên cũng lạnh run như rơi vào hầm băng. Hắn cảm thấy làn da trên trán mình đau lên từng cơn, ngón tay kia như một cây đinh đóng thẳng vào giữa trán.

Giữa trán hắn đỏ bừng như dùng son môi bôi lên thành một nốt ruồi son, trông vừa kỳ lạ vừa buồn cười.

Cổ Thông Thiên biết, nếu không phải vào lúc quan trọng ấy, Trần Đức tan đi kha khá sức mạnh thì một ngón tay đó đã đủ để giết mình cả trăm, ngàn, chục ngàn lần!

Hắn – hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ lại không địch lại một chỉ của Trần Bát Hoang!

Giờ phút này, Đường Hiển Sinh và mấy người khác trong hiệp hội võ thuật tỉnh Hoa Bắc đều như sắp không thở nổi, hai chữ kinh ngạc đã không đủ để diễn tả tâm trạng của ông ta. Ông ta thở hổn hển, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, hai mắt dại ra nhìn chằm chằm vào Trần Đức.

Sao lại… sao lại mạnh như thế được?

Khoảng cách Trần Đức đánh chết Hàn Huyền Tông và tiêu diệt nhà họ Hàn mới qua bao lâu? Lúc ấy, tuy Trần Đức khá mạnh, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ như này!

Bây giờ, ngay cả Cổ Thông Thiên – hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ cũng không phải đối thủ của anh…

Đường Hiển Sinh mồm miệng đắng chát.

Ông ta thích chứng kiến thiên tài trưởng thành và vui khi thấy thế tục có thêm vài thiên tài.

Nhưng… như Trần Bát Hoang thì đã hoàn toàn không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung được vì anh quả thật không phải là người mà!

Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết, Miêu Tiểu Thanh, Tiêu Mạn Y đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn căng thẳng lo lắng nữa.

Mà những ông lớn và kẻ nắm quyền trong giới kinh doanh cũng im lặng, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Tên Trần Bát Hoang này… đúng là sát tinh mà!

“Biết tại sao tao bỗng ngừng tay, không giết mày không?”, trong sự yên tĩnh như chết ấy, Trần Đức bỗng mở miệng, chậm rì rì hỏi.

Cổ Thông Thiên đã sớm dại ra như một bức tượng ngây ra như phỗng đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi, nên nào biết sao Trần Đức lại không giết mình?

Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn ba chữ, tại sao chứ?

Tại sao Trần Bát Hoang lại mạnh như vậy? Chẳng phải anh chỉ là một võ giả trong thế tục thôi sao?

Hắn chưa từng coi võ giả trong thế tục ra gì.

Bởi vì ở trong mắt các gia tộc lánh đời, ba chữ giới thế tục đại biểu cho chữ yếu!

Giờ đây, hắn lại bị Trần Bát Hoang đánh bại chỉ bằng một ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.