Bát Gia Tái Thế

Chương 898




Chương 898

Cổ Lâm ngạo mạn tới cực điểm, không hề đặt mấy người Trương Thiên Dương vào trong mắt.

Hoặc là nói, không chỉ Trương Thiên Dương, mà toàn bộ những người bình thường hắn đều không thèm để ý tới, căn bản không quan tâm tới nhà họ Trương hay buổi họp báo có tính ảnh hưởng tới thế giới gì đó, giọng nói điên cuồng theo sự khuếch đại của micro mà truyền khắp bốn phía, phàm là những người ở trung tâm Thế kỷ đều đã nghe thấy!

“Cổ Lâm, Cổ Thông Thiên? Chưa từng nghe qua, lá gan cũng lớn đó chứ?”

“Nói vào micro như vậy khác nào đang sỉ nhục Trương Thiên Dương, đánh vào mặt ông ta cơ chứ!”

“Hai tên này chết chắc rồi!”

“Cổ Lâm, Cổ Thông Thiên, các người mau cút đi, ở đây không phải là nơi hai người có thể giở thói ngang ngược đâu!”

Có người trào phúng gào to.

Một số người thậm chí còn ném quả óc chó bằng sắt mà họ đang chơi đùa trong tay lên người hai người họ.

“Khốn kiếp”.

Cổ Lâm thấp giọng chửi một tiếng, hắn ta nhấc tay, giây tiếp theo đã vững vàng tiếp lấy quả quả óc chó bằng sắt, lòng bàn tay khẽ dùng lực, chỉ thấy viên sắt rắn chắc lập tức bị bóp méo mó biến dạng.

Trong nháy mắt những người kia đều yên ắng lại.

Giật mình choáng váng, lặng ngắt!

Đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm một màn trước mắt.

Chuyện quái quỷ gì vậy?

Đó là viên óc chó bằng sắt!

Làm thế nào có thể bị vê tới biến dạng rồi?

Thế nhưng đây còn chưa phải là điều khiến người ta kinh hoàng nhất, ngay giây tiếp theo, quả óc chó bằng sắt biến dạng trong tay Cổ Lâm đã…. đã… vỡ nát!

Đúng vậy!

Quả óc chó bằng sắt tưởng chừng như bị bóp chặt đến mức không thể biến dạng được nữa kia trực tiếp vỡ lìa, biến thành những mảnh xỉ sắt cực nhỏ, rơi lả tả từ kẽ hở giữa những ngón tay của Cổ Lâm xuống đất.

Những người trước đó còn đang ngạo nghễ, chế nhạo, cười trên nỗi đau của người khác bỗng chốc không nói lên lời.

Đây thực sự còn là con người sao?

Những người ở xa thì theo dõi chòng chọc màn hình lớn, gần hơn thì trực tiếp đổ dồn ánh mắt về phía Cổ Lâm.

Lại thấy Cổ Lâm một lần nữa cầm lên micro nói: “Đám kiến hôi các người ai dám rì rầm một câu nữa thử xem?”

Lời này vừa vang lên, không còn bất cứ người nào dám tiếp lời!

Ngay cả khi hầu hết mọi người nghĩ rằng đây là một xã hội được cai trị bởi luật pháp và giết người là phạm pháp nhưng đối mặt với Cổ Lâm vẫn kinh hãi không thôi!

Khí thế trên người hắn ta quá mạnh mẽ, giống như mang theo một loại sát phạt nói được làm được.

Cổ Lâm hài lòng cười lạnh hai tiếng, sau đó mới chuyển ánh mắt lên người Trương Thiên Dương: “Lão già chết tiệt, ông bị điếc hay sao? Nếu như là một kẻ điếc, vậy tôi giúp ông kêu…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.