Bát Gia Tái Thế

Chương 884




Chương 884

Anh có thể không có phụ nữ, nhưng không thể không có rượu.

“Á!”

Trần Đức vừa dứt lời, đột nhiên, Diêm Mộng hét lên một tiếng, sau đó cơ thể cô ta mềm nhũn, ngã quỵ xuống.

Trần Đức nhanh tay đỡ lấy cô ta.

Cùng lúc đó, chỉ trong 1/10 nhịp thở, thình lình có một thanh kiếm xuất hiện giữa không trung. Thân kiếm lóe lên tia sáng xanh mờ ảo, lao thẳng về phía Trần Đức.

Nhanh!

Quá nhanh!

Từ khi bắt đầu tu luyện cho đến nay, Trần Đức chưa từng gặp ai nhanh đến như vậy, càng chưa từng đối mặt với thanh kiếm nào có tốc độ nhanh đến thế.

Thậm chí, anh không nhìn rõ là ai cầm kiếm.

Ngay thời khắc nguy hiểm, Trần Đức thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh, tức tốc mang theo Diêm Mộng lùi về sau.

Ông!

Mũi kiếm sượt qua bên người Trần Đức, ngực áo anh xuất hiện một vết rách, hiển nhiên là bị kiếm cắt qua.

“Nguy hiểm thật…”

Da đầu Trần Đức tê dại, nhưng còn chưa hết, thanh kiếm kia lại lần nữa quét ngang qua người anh.

Lúc này, anh bị cắt mất ba sợi tóc.

“Quá nhanh!”

Trần Đức thoáng trở nên nghiêm túc, phải biết, hiện tại anh đang thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh, trước đó, những cao thủ như Thành Khuê Phong hay Lục Phong cũng không cách nào bắt kịp tốc độ của anh.

Vậy mà người này lại có thể cắt đứt quần áo và tóc của anh.

Rốt cuộc là ai?

Trần Đức tăng nhanh tốc độ, anh ôm Diêm Mộng ngang ngực, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện như đang dịch chuyển tức thời vậy. Thế nhưng, thanh kiếm kia lại như hình với bóng, như giòi dính vào xương cốt, không cách nào bứt ra được.

Trần Đức buộc phải thận trọng, anh híp mắt lại, mở ra thấu thị nhãn, mọi thứ xung quanh dần trở nên sáng tỏ trước mắt anh.

Cuối cùng thì anh cũng nhìn thấy người cầm kiếm.

Đó là một cô gái.

Cô ta mặc một bộ đồ kiểu cổ màu trắng, cả người thanh thoát như một đóa sen, gương mặt tinh xảo, dáng người cân đối, có lồi có lõm theo tỷ lệ vàng, hệt như tiên nữ lạc bước xuống nhân gian, xinh đẹp không sao tả xiết.

Chỉ có điều, sắc mặt cô ta cực lạnh và vô cùng xa cách.

“Ông!”

Sau khi bắt được quỹ đạo di chuyển của đối phương, có được mục tiêu, tay Trần Đức lật lên, kiếm Long Ngâm xuất hiện, phát ra âm thanh “xì xì” rồi lao thẳng về phía thanh kiếm kia.

“Ông!”

Phút chốc…

Một chùm sáng chói mắt bắn ra bốn phía, tia lửa lập lòe, kéo theo đó là linh khí nồng đậm và đáng sợ tản ra, tạo thành từng tầng gợn sóng trong không khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.