Bát Gia Tái Thế

Chương 876




Chương 876

“Thế nên, anh không chữa được bệnh của tôi phải không?”, Diêm Mộng như đã đoán được kết quả, tự giễu cười: “Thực ra, tôi cũng không cần chữa. Cứ thế đi, mỗi ngày trong đầu đều là anh ấy, mơ thấy, nhớ đến anh ấy thôi là tốt rồi…”

“Anh có thể chữa”, Trần Đức cũng không nói nhiều, trực tiếp nói: “Vừa hay, anh có quen người trong bức tranh của em. Anh ta là một người bạn của anh, cũng thích bộ trang phục này, giả làm siêu anh hùng đi cứu người xung quanh gì đó. Anh nghĩ… người em muốn gặp chính là anh ta”.

“Cái gì?”, thoáng chốc, trong con ngươi ảm đạm của Diệm Mộng lập tức lóe lên ánh sáng, không thể tin được hỏi: “Anh… nói thật ư?”

“Thật”.

Trần Đức nhìn vào ánh mắt của Diêm Mộng, nói một cách khẳng định: “Không tin thì anh có thể hẹn anh ta giúp em. Anh tin rằng khi em gặp anh ta sẽ biết có thật hay không”.

“Tốt, tốt, tốt quá!”

Một Diêm Mộng vẫn ủ rũ, nản lòng bỗng trở nên hết sức kích động, nói liền ba chữ tốt.

Dù lời Trần Đức nói là xạo thì cô ta cũng bằng lòng tin tưởng và thử xem.

“Anh sẽ hẹn anh ta giúp em, vào 10 giờ tối nay luôn đi, đến nơi hai người gặp nhau lúc trước nhé? Nếu thế thì em cũng dễ biết được anh ta có phải người kia hay không”, Trần Đức cười nói.

Anh vừa nói xong câu đó, Diêm Mộng càng chắc rằng Trần Đức không có nói dối, anh quả thực biết một người như thế.

Bởi vì, ngoài người đàn ông đeo mặt nạ chú hề tối hôm đó ra thì chẳng ai biết họ đã gặp nhau ở đâu.

Trần Đức thấy cô ta dao động bèn nói tiếp: “Có điều, em đi gặp người ta với dáng vẻ này không sợ anh ta sẽ không thích mình sao?”

Giờ Diêm Mộng chẳng chăm chút hay ăn diện, mặt thì vàng vọt hốc hác, còn ù lì hơn mấy cô gái thích ở nhà nữa. Cơ thể rõ ràng kém hơn lúc trước rất nhiều.

“Anh nói đúng, tôi dậy ngay, phải sửa soạn một phen mới được…”, Diêm Mộng cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng nên y như uống thuốc kích thích, rời giường, gọi với ra ngoài: “Mẹ, con đói bụng!”

Thực ra, Diêm Mộng hoàn toàn không muốn ăn.

Thế nhưng, cô ta phải dùng trạng thái tốt nhất để đi gặp người kia!

Ăn không vô cũng phải ăn!

Phòng khách, Diêm Thanh Nhã đầy mặt lo lắng nghe thấy con gái la lên lập tức lộ ra vẻ khó tin và kích động đáp: “Được, được, mẹ đi nấu cho con ngay, nấu món con thích nhất luôn!”

Lúc này, Trần Đức cũng đi ra khỏi phòng Diêm Mộng.

Diêm Thanh Nhã lập tức đứng dậy, ôm lấy anh, khẽ nói: “Tình yêu ơi, cậu làm sao mà được vậy?”

Trần Đức cười đáp: “Bí mật”.

“Hừ!”

Diêm Thanh Nhã giơ bàn tay trắng như phấn lên khẽ đấm lên ngực Trần Đức: “Tên khốn nhà cậu, tôi biết ngay cậu sẽ có cách mà. Cậu chờ ở nhà nhé, tôi ra ngoài mua thức ăn rồi nấu cơm!”

Diêm Thanh Nhã vui vẻ, lại lén lút hôn Trần Đức một cái rồi nhanh chóng đi mua một ít đồ ăn về.

“Chị ở bên cạnh giúp tôi đi, để tôi làm”, Trần Đức nói.

Anh biết thực ra Diêm Mộng không muốn ăn, chỉ là cố gắng ăn một ít. E rằng, cô ta sẽ khó mà nuốt nổi mấy món bình thường. Vì vậy, anh quyết định tự mình xuống bếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.