Bát Gia Tái Thế

Chương 870




Chương 870

Bên ngoài biệt thự có khe suối róc rách, tầng mây nhấp nhô, sương mù lượn lờ, cây cối xanh um, hương hoa thoang thoảng, cổ thụ nối tiếp nhau, tán cây che rợp trời, cứ như tiên cảnh nhân gian.

Ngọn núi này tên là đỉnh Vân Hà.

Đỉnh Vân Hà thuộc về Vô Song môn của Côn Luân Hư.

Vô Song môn có tổng cộng chín ngọn núi, mà đỉnh Vân Hà chỉ thuộc về một người, đó là Âu Dã Tư Linh.

Từ năm ba tuổi, cô ta đã được đưa đến Côn Luân Hư. Đỉnh Vân Hà này chính là phần thưởng mà Vô Song môn ban cho cô ta.

Có được thiên phú siêu phàm, chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà đã hoàn toàn vượt lên trên các võ giả cùng trang lứa, so với các võ giả thế hệ trước thì phải nói là bỏ xa, vì lẽ đó, Âu Dã Tư Linh nghiễm nhiên trở thành người trẻ tuổi duy nhất có được một ngọn núi riêng tại Vô Song môn.

Lúc này, trên đỉnh Vân Hà, trước biệt thự có một cô gái đang ngồi xếp bằng. Cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng, ngồi trong vườn hoa, giữa muôn hoa khoe sắc rực và hương thơm thoang thoảng say lòng người.

Vẻ mặt cô ta không có quá nhiều cảm xúc, cả người toát ra khí tức lạnh lẽo và xa cách, cô ta không nhúc nhích, cũng không cười, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, dường như dung hòa thành một thể với muôn hồng ngàn tía xung quanh, trở thành một vị tiên tử giữa vườn hoa.

Cạnh bên cô gái có đặt một thanh kiếm, u tĩnh và cổ xưa, dưới ánh trời chiều, thân kiếm lóe lên tia sáng chói mắt.

Thân kiếm sáng như gương, phản chiếu hình ảnh cô gái với làn da trắng mịn như ngọc, đôi mày lá liễu tinh xảo, cái mũi bé xinh, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, như hiệp khách lại như tiên nhân, cảnh đẹp ý vui không sao tả xiết.

Bỗng nhiên, cô gái kia mở mắt.

Đôi mắt cô ta hệt như những vì sao sáng chói trong đêm, khiến cho muôn hoa xung quanh trở nên lu mờ. Ánh mắt trong veo như dòng suối mát, khiến người ta không kìm lòng được mà chìm vào trong đó.

Cô gái này…

Chính là chị gái của Âu Dã Thanh Vũ…

Âu Dã Tư Linh.

Trong tầm mắt, chẳng biết tự lúc nào đã có một người quỳ một chân trước biệt thự.

Sắc mặt Âu Dã Tư Linh vẫn bình thản như cũ, đôi mắt xinh đẹp hờ hững như một dòng nước: “Có việc gì?”

“Cô chủ, người nhà của cô đến, nói rằng có chuyện quan trọng cần gặp, hiện tại người đang ở trong Vô Song môn”.

“Được, tôi đã biết!”

Âu Dã Tư Linh đứng dậy, đi đến bên cạnh đỉnh Vân Hà, sau đó thả người nhảy xuống dọc theo đường núi gập ghềnh và từng tán cổ thụ to lớn, thân pháp của cô ta vô cùng linh hoạt, thoắt ẩn thoắt hiện, tựa như đang bay vậy.

Chẳng mấy chốc, Âu Dã Tư Linh đã đi đến chân núi, tiến vào Vô Song môn.

Cô ta đi thẳng vào sảnh lớn thì thấy bên trong có hai người.

Một người chính là gia chủ của gia tộc Âu Dã, chính xác hơn thì đó là gia chủ trên danh nghĩa, Âu Dã Phu.

Âu Dã Tư Linh không để tâm đến ông ta, mà quay sang hành lễ với bà lão bên cạnh: “Thưa sư phụ!”

“Ừm!”

Bà lão này chính là sư phụ của cô ta, cũng là người đã đưa cô ta rời khỏi nhà Âu Dã năm xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.