Bát Gia Tái Thế

Chương 869




Chương 869

Bịch!

Bịch!

Đột nhiên, võ giả nhà họ Thành, nhà họ Chu đồng loạt quỳ xuống.

Lúc này, nếu bọn họ không quỳ, e là chỉ có con đường chết.

Trần Đức hờ hững đứng đó, cảm xúc không chút dao động. Đối với người khác thì có lẽ việc này vượt ngoài sức tưởng tượng, nhưng đối với anh, đây vốn dĩ là kết cục đã định sẵn.

“Nếu đã như vậy, ông có thể… cút!”, Trần Đức lạnh lùng nói.

Cút?

Thật… hết biết!

Lại dám bảo người của Côn Luân Hư cút đi!

Trong khắp ba thành phố lớn của Vân Bắc, e là chỉ có Trần Đức dám nói vậy.

Thế giới quan của già trẻ lớn bé nhà họ Kỳ bị tác động không nhẹ, bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày được chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Quan trọng nhất là…

Sau khi nghe được chữ “cút” kia, Lục Phong lại không dám hừ một tiếng, mà chỉ gắng gượng bò dậy, loạng choạng bước ra khỏi nhà thờ tổ.

Ông ta vừa đi đến cửa thì Trần Đức lại lần nữa lên tiếng: “Đúng rồi, tốt nhất ông đừng có đụng tay đụng chân vào danh sách tiến vào học viện Vô Song của Côn Luân Hư, hiểu không?”

“Cậu Trần cứ yên tâm, từ trước đến nay, học viện Vô Song luôn khao khát nhân tài. Tôi cũng hi vọng cậu có thể lọt vào danh sách, đối với tôi, đó chính là một thành tích lớn”.

Trần Đức không nói gì thêm, còn Lục Phong thì mang theo một thân thương tích rời khỏi nhà họ Kỳ.

“Cậu Trần… những người này… nên xử lý thế nào?”, một lát sau, Kỳ Hàn bước lên, thấp giọng hỏi.

“Bảo bọn họ cút đi”, Trần Đức cười nói: “Chắc hẳn đám người này không dám trả thù đâu!”

“Vâng!”

Kỳ Hàn cũng có ý như vậy, dù sao thì bọn họ cũng là người của gia tộc lánh đời. Nếu giết chết hết ắt sẽ gây ra sóng to gió lớn, đến lúc đó, chắc chắn ba thành phố khác của tỉnh Thượng Võ sẽ chạy đến chiếm lĩnh đất đai và tài nguyên của ba thành phố Vân Bắc.

Giải quyết hai con voi, lại dẫn đến một bầy hổ, hiển nhiên, dù là nhà họ Kỳ hay các gia tộc còn lại của ba thành phố Vân Bắc cũng không muốn đối mặt với tình huống như vậy.

Trần Đức không để tâm đến người nhà họ Thành và nhà họ Chu, anh bước đến trước mặt Kỳ Ngọc Thư.

Hai chân của Kỳ Ngọc Thư đã bị đánh gãy, trông rất thê thảm, dù là anh thì cũng phải mất ba tiếng mới có thể nối lại được.

“Cậu Trần, chân của bố tôi có còn… đi lại được không?”, Kỳ Hồng khóc nức nở. Tuy rằng nhà họ Kỳ thắng, nhưng thấy tình trạng của Kỳ Ngọc Thư, cô ta không cười nổi.

“Được, điều dưỡng dựa theo phương thuốc tôi kê kết hợp với phương pháp vật lý trị liệu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau một năm là có thể chập chững đi được. Trong vòng hai năm sẽ khôi phục lại như thường”.

Ban đêm.

Côn Luân Hư.

Trên đỉnh núi cao mấy ngàn mét so với mặt biển, mây mù lượn lờ, có một tòa biệt thự do con người kiến tạo.

Biệt thự cổ kính toát lên phong vị của cung đình thời xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.