Bát Gia Tái Thế

Chương 859




Chương 859

Thoáng chốc, nhiệt độ của cả nhà thờ tổ lập tức hạ xuống một mảng lớn!

“Cậu Đức, mau ra tay đi!”, Kỳ Hàn lo lắng nói. Đoạt Mệnh Đao do Thành Khuê Phong thi triển thật sự quá khủng bố, súc lực như vậy bổ xuống thì tuyệt đối có thể chẻ đôi núi đồi. Nếu không ra tay, e rằng Trần Đức chắc chắn sẽ chết!

Thế nên, Kỳ Hàn mới sợ hãi, sốt ruột.

Song, Trần Đức lại không nhúc nhích, vẫn đứng im, thậm chí còn lắc đầu.

Rõ ràng là anh không muốn ra tay.

“Mẹ!”

Kỳ Hàn không nhịn được văng tục, thật sự bó tay, sao cậu ấy lại kiêu ngạo như thế chứ? Đôi khi hạ mình chút không được sao?

“Đúng là không biết sống chết”, Lục Phong cạnh đó cười khẩy, càng khinh bỉ Trần Đức hơn. Loại người này thật sự làm người ta ghét, chẳng có bản lĩnh gì nhiều, nhưng còn ra vẻ ta đây vô địch?

Ông ta biết rõ Thành Khuê Phong mạnh cỡ nào.

Linh Căn trung kỳ đỉnh phong, hơn nữa, lão ta còn dừng bước ở cảnh giới này cả 10 năm.

Tuy đây là do tư chất Thành Khuê Phong có hạn, nhưng giờ phút này, nó quả thật là vốn liếng để lão ta đánh bại Trần Đức. 10 năm, dù không mạnh hơn được bao nhiêu thì cũng sẽ tu luyện một số chiêu đến cực hạn.

Ví dụ như chiêu Đoạt Mệnh Đao kia.

Mặc dù Thành Khuê Phong không có đao, cũng có thể phát huy ra sức mạnh mạnh hơn cả đao. Võ kỹ như thế, một khi thi triển thì ngay cả Lục Phong cũng chưa chắc đỡ được một cách lành lặn mà không chút sứt mẻ.

“Có lẽ, thiên tài chỉ là cái mác, IQ và EQ lại là rác rưởi?”, Lục Phong cười khẩy, trong lòng ông ta, trận chiến này đã có kết quả.

Đương nhiên, đổi một góc độ khác để nghĩ thì Trần Bát Hoang chết cũng tốt, dẫn loại người như vậy về Côn Luân Hư cũng sẽ chết sớm thôi, còn không bằng chết luôn ở chỗ này.

Vậy thì thanh kiếm trong tay Trần Đức cũng thuận theo tự nhiên rơi vào tay ông ta.

“Rốt cuộc thì người này đang nghĩ gì vậy?”, Hồng Y núp trong khe không gian, gần như đã bị người khác quên đi và cũng chẳng ai chú ý tới nhíu mày.

Đến lúc này rồi còn không ra tay, khả năng bỏ mạng là rất lớn…

“Tôi vẫn chờ anh cứu mình nên anh không thể chết được đâu đó”, trong lòng Hồng Y tràn ngập lo lắng, nhưng cô ta cũng biết sự lo lắng ấy cũng không chỉ vì anh mới có thể cứu mình, mà là… hình như… chỉ đơn giản là lo lắng cho anh.

“Haiz, anh mà không đỡ được thì Hồng Y chỉ có thể… giúp anh tiêu diệt lão ta”.

Hồng Y như đã làm ra một quyết định nào đó.

Cô ta có thể thi triển võ kỹ ở Địa Nguyên Tam Trọng cũng không phải là không có lý do. Chỉ là, ngoài cô ta ra thì chẳng ai biết được mà thôi.

“Trần Bát Hoang, phải nói là mày rất mạnh, ít nhất mày có thể xem như là người nổi trội trong ba thành phố ở Vân Bắc. Đã thế còn có thể giết chết con trai, cháu trai tao và còn dám sỉ nhục tao thì mày quả thật là người ngông cuồng nhất mà tao từng gặp. Tao đúng là khá nể mày đó”, ánh mắt Thành Khuê Phong toát lên sự tàn nhẫn, lạnh lùng nói. Cả cánh tay lão ta gần như đã biến thành một thanh đao, hoàn toàn chuẩn bị và súc lực xong, chỉ đợi thi triển.

“Thế nên, mày đã muốn chết thì tao sẽ chiều và thỏa mãn mày. Hơn nữa, tao cũng sẽ chặt thi thể của mày ra làm ngàn khúc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.