Bát Gia Tái Thế

Chương 855




Chương 855

Tốc độ thăng cấp này thật khiến người ta kinh khủng khiếp!

“Thực sự vẫn là đánh giá thấp cậu chủ…”

Nếu nói Kỳ Hàn bái phục ai nhất nhất trên đời thì lúc này chắc chắn là Trần Bát Hoang, hắn ngày càng vui mừng vì lựa chọn của mình, đi theo một người siêu phàm như vậy, tương lai…nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng!

Ngay cả Lục Phong, vốn dĩ rất thích thanh kiếm trong tay Trần Đức, tâm trạng cũng thay đổi liên tục.

Thanh kiếm đó quả thực rất hấp dẫn, ngay cả trong Côn Luân Hư ông ta cũng chưa từng thấy một thanh kiếm nào tốt như vậy.

Tuy nhiên, so với người như Trần Bát Hoang, thanh kiếm đó thực sự không là gì cả.

Hơn hai mươi tuổi, Linh Căn kỳ.

Cho dù có mệnh danh Trần Đức là người đứng đầu thế hệ trẻ Vân Bắc cũng không hề ngoa chút nào!

Ông ta động lòng rồi, muốn đưa Trần Đức về học viện Vô Song, có thể đưa một học sinh tài ba như vậy trở về, đối với ông ta mà nói, tuyệt đối là một một công trạng lớn…

Mặc dù thanh kiếm đó rất tốt, nhưng khen thưởng dành cho công trạng này càng thiết thực và hữu ích hơn thanh kiếm kia nhiều.

Bên kia, Thành Khuê Phong gần như sắp phát điên, mái tóc trắng phấp phới bay, sát khí đằng đằng tỏa ra tứ phía, ám khí quỷ dị, đáng sợ khiến người ta sởn gai ốc: “Trần Bát Hoang, tao muốn mày chết!”

Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu giống như ma nhập, tiếng thét điên cuồng, toàn bộ từ đường và các linh vị của nhà họ Kỳ bắt đầu rung lên vì tiếng gầm của lão ta.

Sau tiếng gầm của lão ta, tất cả mọi người trong nhà họ Kỳ vốn đang choáng váng, lập tức bị kéo về hiện thực, tâm trạng lại trở nên vô cùng căng thẳng!

“Đủ rồi!”

Lúc này, Lục Phong đột nhiên lên tiếng.

Ông ta nhất định phải đứng ra, nếu không một khi Thành Khuê Phong tức giận, Trần Bát Hoang chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn thân.

Ông ta không muốn thấy Trần Bát Hoang chết.

Ông ta nhẹ giọng nói, giọng điệu không thể làm trái: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi”.

“Cái gì?”

“Kết thúc ở đây?”

Lục Phong vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía ông ta, mặc dù Lục Phong vẫn luôn im lặng, không hề tỏ vẻ gì, trong từ đường này ông ta giống như một người vô hình, nhưng không ai dám xem nhẹ ông ta, càng không ai dám thực sự xem ông ta là người vô hình.

Lục Phong cất bước đi tới chỗ Trần Đức, đứng chắn giữa anh và Thành Khuê Phong: “Trần Bát Hoang, cậu có đồng ý cùng tôi đến Côn Luân Hư, đến học viện Vô Song không? Mười vị trí, tôi sẵn sàng cho cậu một vị trí, chỉ cần cậu đồng ý, ân oán giữa nhà họ Kỳ và nhà họ Chu, nhà họ Thành sẽ chấm dứt tại đây”.

Những lời nói nhẹ nhàng bình tĩnh của Lục Phong vang vọng bên tai người nhà họ Kỳ, bọn họ vẫn đang rất căng thẳng lo lắng, mặc dù Trần Bát Hoang đã giết chết Thành Cực An, nhưng rắc rối lớn hơn không phải là Thành Cực An, mà chính là Thành Khuê Phong và Lục Phong, một người là cường giả hàng đầu Vân Bắc, một người là cường giả đến từ Côn Luân Hư.

Hai người này mới là áp lực thực sự.

Bây giờ, một câu nói của Lục Phong cũng tương đương với việc cho nhà họ Kỳ một tấm kim bài miễn chết!

Thành Khuê Phong vốn dĩ sắp nổi điên, muốn trả thù, muốn giết người đến nỗi mất khống chế đột nhiên bị lời nói của Lục Phong làm cho bối rối, lửa giận sắp bùng phát lập tức bị lão ta đè xuống tắt lụi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.