Bát Gia Tái Thế

Chương 841




Chương 841

“Điều duy nhất tôi có thể biết là người này rất mạnh, tự xưng là họ Trần, không lớn tuổi lắm… có lẽ chỉ khoảng ba mươi”, Chu Hồng Diễu chậm rãi giới thiệu những người trên màn hình cho Trần Đức nghe.

“Người mặc bộ âu phục màu đen, giày da, ăn mặc chỉnh tề, là Đệ Ngũ Hiên”.

“Ba người còn lại tên là Tà Vô Cương, Lâu Vạn Xuân và Phương Tâm Ngọc”.

Dù hơn hai mươi năm đã trôi qua nhưng Chu Hồng Diễu vẫn nhớ tên những người này.

Nhớ rõ dung mạo của bọn họ.

Điều này không chỉ nhờ vào trí nhớ và đôi mắt xuất chúng của ông ta, mà còn bởi vì sự giàu có và tài nguyên mà Đệ Ngũ Hiên dành cho cho ông ta khi đó thực sự quá mức kinh ngạc.

Cho dù là người nhà họ Chu, hay thậm chí là nhân vật cốt cán của nhà họ Chu cũng không thể chịu được sự cám dỗ đó.

Thậm chí trong những năm sau đó, ông ta cũng chưa từng thấy ai vung tay hào phóng như vậy.

Hơn nữa, người đàn ông tự xưng họ Trần đó thực sự là quá mạnh, nhiều năm trôi qua như vậy nhưng áp lực mà đối phương để lại cho ông ta lúc đó giống như núi thái sơn, ông ta vẫn còn nhớ như in.

“Đúng là bọn họ rồi!”

Khoảnh khắc nhìn thấy Tà Vô Cương, Trần Đức lập tức nhận ra gã!

Đây chính là Tà Vô Cương, người đi cùng Tạ Phương Kiệt lúc đó và đã nhảy xuống máy bay trực thăng của Tạ Phương Kiệt!

Tà Vô Cương cực kỳ mạnh mẽ!

Nhưng lại chết dưới tay anh!

Có thể đi cùng Tà Vô Cương, chắc chắn là kẻ đã giết các anh em của anh!

“Người họ Trần đó rất mạnh, vậy ba người còn lại thì sao?”, cuối cùng, Trần Đức lên tiếng hỏi: “Ví dụ, người tên Tà Vô Cương này?

“Hắn…chính là lâu la trong đám lâu la, là kẻ yếu nhất và nhỏ tuổi nhất trong ba người đó”, Chu Hồng Diễu nói: “Tôi có thể cảm nhận được, tên là Tà Vô Cương này chính là chó liếm, bất kể là người họ Trần hay Lâu Vạn Xuân hay Phương Tâm Ngọc cũng đều không xem hắn ra gì”.

“Trong số bọn họ, ngoài người họ Trần, Lâu Vạn Xuân là người mạnh nhất. Hai mươi sáu năm trước hắn đã là cường giả Long Tượng kỳ đỉnh phong, Phương Tâm Ngọc cũng là cường giả Long Tượng kỳ sơ kỳ”.

“Có điều…so với người họ Trần, bọn họ vẫn còn quá yếu…”, cho đến bây giờ, Chu Hồng Diễu vẫn cảm nhận được sức mạnh của người họ Trần đó, điều này cho thấy đối phương đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ông ta đến mức nào.

“Phương Tâm Ngọc?”

Kỳ Hàn đứng bên cạnh Trần Đức, khi nghe đến cái tên này hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc, khẽ nhíu mày, đến tận lúc này, hắn mới sực nhớ ra: “Người tên Phương Tâm Ngọc này, không phải là võ giả mạnh nhất xuất hiện ở Vân Bắc sáu năm trước sao?”

“Hả?”

Đột nhiên, Trần Đức nhìn về phía Kỳ Hàn hỏi: “Anh biết người này?”

Cùng lúc đó, trong một biệt thự lớn ở thành phố Úc Đảo, tỉnh Thượng Võ, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang khoanh chân ngồi trên mặt đất trong sân. Xung quanh người ông ta có một loại ma lực quỷ dị khiến hàng chục chiếc lá rơi xuống đang từ từ xoay quanh thân thể ông ta.

Nếu Trần Đức ở đây thì anh nhất định sẽ nhận ra, ông ta chính là Phương Tâm Ngọc!

Mặc dù ngoại hình của ông ta già hơn trong trí nhớ của Chu Hồng Diễu, cũng có bộ râu dài 10 cm, nhưng nét mặt của ông ta không thay đổi nhiều, lông mày rậm, mắt đan phượng, mũi diều hâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.