Bát Gia Tái Thế

Chương 66 5




Chương 665

Rõ ràng, người này hoàn toàn không phải một kẻ ngu xuẩn!

“Trần Bát Hoang, mạng của ông ta chỉ có thể do tao giết, chỉ có thể chết bởi tay tao!”, người nọ đứng trên bậc thang, khoanh hai tay lại, đôi mắt lóe lên tia tàn bạo nhìn Trần Đức chăm chú.

Toàn thân Trần Đức đã nhuộm đầy máu, anh quay người lại, đưa mắt nhìn người trước mặt: “Anh? Anh là ai?”

“Tao là Kỳ Hàn”.

Kỳ Hàn báo tên, giọng nói lạnh băng: “Nhà họ Kỳ ở Thượng Võ, Kỳ Hàn!”

Tại hiện trường, ai nấy có mặt nghe thấy tên gia tộc đó đều ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng bọn họ chưa từng nghe qua.

Thế nhưng…

Đám võ giả ngồi thành một nhóm lập tức tái mặt!

Tỉnh Thượng Võ?

Trong mắt mọi người, đây chỉ là một đơn vị hành chính bình thường, một địa danh giữa rất nhiều địa danh ở Hoa hạ.

Thế nhưng phàm là võ giả ở cấp độ ngoài tông sư đều biết, Thượng Võ chính là tỉnh hàng đầu, hàng thật giá thật ở Hoa Hạ.

Cho dù là thủ đô Yến Kinh cũng kém hơn nó rất nhiều!

Tỉnh Thượng Võ rất khép mình, người thường hoàn toàn không biết ở nơi đây tập trung những gia tộc khủng đến thế nào!

Ở đó đều là những gia tộc mai danh ẩn tích!

Nơi đây quy tụ 36 gia tộc cực lớn không màng thế sự, những gia tộc này được gọi chung là 36 gia tộc địa sát, 36 gia tộc đó chiếm 70% tài nguyên võ thuật của Hoa Hạ!

Cường giả nhiều như mây, lớp sau đè lớp trước!

Chỉ là, những gia tộc này đều không xuất hiện trên đời, vô cùng giấu mình, sống chan hòa với người bình thường.

Thế nhưng trong xã hội thượng lưu chỉ cần một người ra mặt là có thể dọa chết người, còn có lời đồn rằng, cho dù là chính quyền Hoa hạ cũng không bằng một người phát ngôn của 36 gia tộc này.

Lấy Hiệp hội võ thuật Hoa Hạ ra mà nói, 100 hạng đầu tiên thì hết 90% là người thuộc những gia tộc này, như vậy đủ để hình dung điểm ghê gớm của bọn họ.

Nhà họ Kỳ…

Đứng thứ 33 trong bảng xếp hạng 36 gia tộc địa sát.

Mặc dù thứ hạng không cao.

Nhưng không có bất kỳ ai dám phớt lờ, coi thường.

Nhìn vẻ khiếp hãi của đám võ giả, trong ánh mắt Kỳ Hàn lóe lên tia thất vọng, thế giới bình thường từ đầu đến cuối luôn làm cho hắn thất vọng, cứ mỗi lần gặp chuyện gì, chỉ cần xưng danh, xuất thân, những kẻ này đều rúm ró hết cả…

Đúng là vô nghĩa…

Ánh mắt lướt qua đám võ giả nhớt như sên, đầu ngửa lên nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang.

Hắn không định ra tay.

Cũng không bước lên đài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.