Chương 59
Tuy nhiên, 30% sức mạnh của anh cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Trần Đức không có ác cảm gì với Vương Hạo Minh cho nên cũng tiến tới nói: “Để tôi xem”.
“Mày giả vờ làm người tốt cái gì, cút!”, Tôn Nhạc Dương khó chịu nói: “Chủ tịch bị như vậy còn không phải là tại vì mày hay sao? Cút đi!”
“Đúng vậy, anh ra tay nặng như vậy làm gì?”
“Con mợ nó, anh em mau xông lên trả thù cho chủ tịch, không phải thằng này đã thách thức toàn bộ câu lạc bộ võ thuật chúng ta hay sao? Chúng ta cho nó toại nguyện!”
Tôn Nhạc Dương thêm dầu vào lửa, Tiền Bình ở bên ngoài sân đấu cũng chớp thấy cơ hội mà quát lớn: “Đúng thế, anh Vương bình thường đối xử tốt với chúng ta như vậy, chúng ta không thể dửng dưng đứng nhìn được, tên này quá ngông cuồng, còn muốn giải tán câu lạc bộ võ thuật, chúng ta phải dạy cho nó một bài học”.
“Đúng!”
Mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật lúc này đều đã thủ thế chuẩn bị ra tay với Trần Đức để cứu lấy thể diện của câu lạc bộ võ thuật.
Có hai người trong số mười mấy thành viên của câu lạc bộ võ thuật đã khiêng Vương Hạo Minh xuống chuẩn bị đưa đi trạm y tế.
Trần Đức liếc nhìn Vương Hạo Minh, anh vốn không biết khả năng chịu đòn của Vương Hạo Minh có tốt hay không nhưng khi vừa nhìn thấy Vương Hạo Minh lần nữa thì ánh mắt của anh đã ngay lập tức thay đổi, hai hốc mắt nóng lên một cách kỳ lạ. Không biết có phải là do ảo giác hay không nhưng trong một thoáng chốc thì ánh mắt của anh lại giống như tia X có thể nhìn xuyên thấu xương chân phải của Vương Hạo Minh và thấy nó đã bị gãy.
“Chuyện gì thế này?”
Trần Đức nheo mắt nhìn về phía trước thì ánh mắt liền trở lại bình thường, anh không thể nhìn thấy xương chân gãy của Vương Hạo Minh nữa.
Xem ra đúng là ảo giác…
Trần Đức thở ra một hơi, rồi tự nhiên hai hốc mắt của anh lại nóng lên trở lại, lập tức nhìn thấu vào xương của Vương Hạo Minh một lần nữa.
Anh kinh ngạc không thôi.
Khi anh vừa mất tập trung thì sức nóng ở hai hốc mắt liền biến mất và ánh mắt của anh cũng trở lại bình thường, khi anh tập trung muốn nhìn thấu xương cốt của Vương Hạo Minh thì hình ảnh xương cốt của anh ta lại hiện lên trước mắt anh lần nữa.
Trần Đức liên tục thử nghiệm chuyện này cho đến khi Vương Hạo Minh dần dần đi xa.
“Đây là… thấu thị sao?”
Trần Đức vô cùng kinh hãi, anh không còn nhìn Vương Hạo Minh và những người xung quanh bằng ánh mắt bình thường nữa, trong khoảnh khắc đó, anh đã nhìn thấy những bộ xương trắng đang đứng trước mặt mình.
Cho dù Trần Đức đã kinh qua vô số trận chiến khốc liệt trong đời nhưng khi đột ngột nhìn thấy cảnh tượng này thì khuôn mặt anh cũng phải biến sắc, bất giác lùi lại hai bước.
Khi sức nóng trong hốc mắt anh dần giảm xuống thì anh không chỉ có thể nhìn thấy xương cốt mà còn có thể nhìn thấy các cơ quan nội tạng.
Sau khi thử nhiều lần liên tục, cuối cùng Trần Đức cũng hiểu ra rằng vì một lý do nào đó mà đôi mắt của anh đã thay đổi, ánh mắt của anh lúc này không khác gì tia X trong y học, có thể xuyên thấu vào tận bên trong xương cốt nội tạng của con người.