Bát Gia Tái Thế

Chương 580




Chương 580

Trong đôi mắt của Tạ Phương Kiệt trần ngập nét hoảng sợ, kinh khủng. Lúc này, khi đối mặt với Trần Bát Hoang, hắn đã cảm giác được sự đe dọa của cái chết. Tuy hắn biết trước mắt vẫn chưa chết, nhưng hắn dám khẳng định, thanh niên kia chắc chắn có thể giết chết mình.

Đến tận giờ mà hắn vẫn không tài nào tin nổi, một võ giả ngoài đời lại mạnh như vậy. Ngay cả khi hắn dùng thuốc tăng lên thực lực thành cao thủ vận khí thì vẫn không phải đối thủ của anh ta!

Chuyện này, đã vượt qua khỏi sự hiểu biết của hắn về thế giới ngoài kia!

“Muốn sống không?”, Trần Đức nhìn hắn, bình tĩnh lạnh lùng hỏi.

“Mày… muốn sao?”, Tạ Phương Kiệt run rẩy hỏi một cách hết sức dè dặt. Hắn sợ nếu dùng sức thì con dao trên cổ sẽ lấy đi tính mạng của mình.

“Quỳ xuống, nhận thua!”, Trần Đức nhìn hắn, nói với giọng không chút dao động.

“…”, vẻ mặt Tạ Phương Kiệt không còn chút máu, ngay cả bờ môi đỏ hồng cũng trắng bệch, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Đức.

Khóe miệng hắn run rẩy, đôi bàn tay biến hình không ra hình thù, không ngừng nhỏ máu. Trong con ngươi tràn ngập sự không cam.

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Phương Kiệt vẫn luôn hết sức kiêu ngạo!

Từ khi hiểu chuyện, hắn đã được Vân Huyền Thương Không huấn luyện. Năm 16 tuổi, chính thức bước vào con đường võ giả. Đến nay là 23 tuổi, chỉ trong vòng 7 năm đã xông thẳng đến ngưng khí đỉnh phong!

Thực lực kia đã đủ để hắn kiêu ngạo, rũ mắt nhìn xuống người khác, hưởng thụ tự do, phú quý, quyền lợi.

Dù là trong thế hệ trẻ của các gia tộc lánh đời, thực lực đó cũng cực kỳ giỏi, có thể lọt vào vị trí thứ 47 trong bảng xếp hạng Ngọa Long!

Đừng thấy vị trí thứ 47 kia rất thấp, phải biết rằng, trong thế hệ trẻ của các gia tộc lánh đời, ít nhất phải có bảy tám trăm người. Hơn nữa, người được chọn từ ngoài đời như hắn chắc phải có hơn 1000, thậm chí là hai ba ngàn!

Mà bảng xếp hạng Ngọa Long chỉ tập hợp những người dưới 30 tuổi có thực lực lọt top 50!

Cả nhà họ Vân, tính cả hắn thì có thể lọt vào bảng cũng chỉ có 3 người!

Thế nên, dù hắn không phải con cháu dòng chính của nhà họ Vân, nhưng vẫn có vốn liếng để kiêu ngạo, tự tin, đàn áp đa số người…

Song, lúc này khi đối mặt với Trần Bát Hoang – một võ giả ngoài đời, lại… lại… lại không thể nào đánh trả và nói ra bất cứ một câu phản đối hay từ chối nào.

“Sao? Không muốn hả?”, Trần Đức thấy hắn mãi không nói gì bèn hỏi lại, cùng lúc đó, con dao trong tay cũng khẽ đâm vào một chút.

Thoáng chốc, Tạ Phương Kiệt bỗng toát mồ hôi lạnh, một cảm giác cái chết đang gần kề chợt ập tới khiến hắn sợ tới mức run lên. Sau đó, hét khàn cả giọng: “Đừng! Tao… tao… tao quỳ!”

Con dao của Trần Đức lập tức dừng lại.

“Bịch!”

Sau đó, Tạ Phương Kiệt quỳ sụp xuống, một người kiêu ngạo như hắn lại quỳ xuống trước mắt của mấy chục ông trùm kinh doanh ở thành phố Tần, giống như một người bình thường quỳ xuống trước mặt Trần Đức, quả thật là hết sức chấn động.

Điền Ngưu, Long Tiếu Hổ và mấy chục ông lớn trong đủ mọi ngành nghề cách đó không xa lập tức thở hổn hển, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.