Bát Gia Tái Thế

Chương 539




Chương 539

Lâm Dao không chỉ có dáng người tinh xảo hấp dẫn mà còn có một đôi mắt thông minh, trang điểm vừa phải, nét mặt thanh tú xinh đẹp, ngồi trước cửa sổ cô giống hệt một nữ thần!

“Bát Hoang!”

Vừa nhìn thấy Trần Đức, Lâm Dao cũng nhận ra anh ngay, cô nở một nụ cười ngọt ngào và vẫy tay với anh.

Xung quanh, một nhóm đàn ông đều cực kỳ ghen tị.

Lâm Dao đã ngồi ở đó một mình rất lâu, trong khoảng thời gian đó không phải là không có ai đến bắt chuyện với cô, chỉ đáng tiếc, bất kể người đàn ông đến bắt chuyện là ai cô cũng đều không để ý.

Nhưng bây giờ lại chủ động chào hỏi một người đàn ông ăn mặc đơn giản… không, không chỉ đơn giản mà phải nói là quê mùa.

Bọn họ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Cũng may là Trần Đức có vẻ ngoài không tệ, nếu không e là những người đó sẽ không phục mà nhảy dựng lên phản đối.

Trần Đức nhận thấy đôi mắt của những người đàn ông này như muốn bùng cháy. Anh cũng bất lực, sức hút của phụ nữ đẹp, bất luận ở đâu cũng đều lớn đến mức kinh ngạc.

“Dao Dao, đã lâu không gặp”, Trần Đức mỉm cười chào hỏi, tự nhiên ngồi trước mặt Lâm Dao.

“Anh uống gì?”, có thể gặp Trần Đức, tâm trạng Lâm Dao vô cùng vui vẻ.

“Tôi uống cái này là được rồi”, Trần Đức cầm bầu rượu được ủ hơn trăm năm trên tay lắc lắc: “Tôi không quen uống cà phê”.

“Cũng được”, Lâm Dao sống chung nhà với Trần Đức một thời gian nên cô biết anh thích uống rượu: “Nếu đã như vậy, hay là anh đi mua sắm cùng tôi nhé?

“Được, tôi sao cũng được”.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của mọi người, Lâm Dao đứng dậy khoác tay Trần Đức, bước ra ngoài.

Trần Đức khá bất ngờ trước hành động như vậy, có điều anh nghĩ Lâm Dao sắp rời khỏi thành phố Tần, cô là con gái còn không để ý thì anh để ý gì chứ?

Lâm Dao như chú chim sơn ca, líu lo kể hết những việc mình đã gặp trong khoảng thời gian ở học viện thương mại. Cô như là cô bạn gái nhỏ của Trần Đức, gương mặt luôn tươi cười, hai má lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, trông vừa xinh xắn, ngọt ngào, dễ thương.

Dọc đường đi đã rước lấy vô số ánh nhìn hâm mộ.

“Đằng trước có một tiệm quần áo nam, đi, tôi tặng anh một bộ”, Lâm Dao kéo trực tiếp kéo Trần Đức vào một tiệm quần áo xa xỉ.

Có điều, vừa bước vào đã có một tiếng nhạc chuông vang lên từ điện thoại của Lâm Dao.

Lâm Dao nhìn số điện thoại khẽ cau mày rồi cúp máy.

Chỉ là, chưa đến nửa phút nó lại vang lên lần nữa.

“Bát Hoang, anh đứng đây chờ tôi chút, tôi đi nghe điện thoại cái đã”, Lâm Dao nói với Trần Đức.

“Ừ, đi đi”, Trần Đức đáp.

Lâm Dao cầm lấy điện thoại, rời khỏi Trần Đức, nụ cười trên mặt cũng biến mất, không kiên nhẫn bắt máy: “Tạ Phương Kiệt, anh cứ gấp gáp thế à? Tôi đã nói là đừng có hối mà, tôi đang nói tạm biệt với bạn!”

“Anh đừng gọi tôi như vậy, tôi tên Lâm Dao, không phải Tiểu Dao. Còn nữa… nếu không đợi được thì anh có thể đi trước, máy bay tư nhân của anh không đợi được anh thì mua nó làm gì?”

Một lúc lâu sau, Lâm Dao cúp điện thoại, chưa đến 5 giây đã có một tin nhắn đến:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.