Bát Gia Tái Thế

Chương 444




Chương 444

Giang Hồ Hải bị một cú đấm của Trần Đức làm cho kinh hồn táng đảm.

“Không…”

Cách đó không xa, Hàn Tùng và Hàn Vân Sơn nghe cuộc đối thoại giữ Giang Hồ Hải và Trần Đức, sắc mặt trắng bệch.

Đặc biệt là Hàn Vân Sơn, ông ta như ngừng thở!

Ông ta là gia chủ nhà họ Hàn, gánh trách nhiệm lãnh đạo gia tộc, có sứ mạng làm cho nhà họ Hàn kiêu ngạo vững bước, nhưng bây giờ, lại sắp bị tiêu diệt!

Ông ta mặt mũi nào đi gặp tổ tiên?

Làm sao đối mặt với lão tổ nhà họ Hàn đang bế quan kia?

Một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu cơ thể ông ta, trong lòng Hàn Vân Sơn run rẩy sợ hãi, cả người ớn lạnh từng hồi.

Giang Hồ Hải là do ông ta mời đến.

Hơn nữa…

Còn là cường giả mà nhà họ Hàn hợp tác mật thiết, giữ mối bền vững suốt mấy năm nay, không tiếc công sức cung phụng, không biết bao nhiêu tiền bạc và tâm huyết nhà họ Hàn đã bỏ ra chỉ để giữ quan hệ hữu hảo với ông ta.

Vậy mà hiện tại, ngay lúc này, người mà bọn họ mời đến kia chỉ sau chưa đầy vài phút gặp gỡ Trần Bát Hoang, lại muốn quay đầu lại đối phó bọn họ!

Một pha quay xe khốc liệt như vậy, nếu là trước đây, bất kể thế nào Hàn Vân Sơn cũng không thể nghĩ tới!

Đối với nhà họ Hàn bọn họ, Giang Hồ Hải có thể nói là nắm trong lòng bàn tay!

Mấy năm nay, vì để dựa hơi ông ta, mọi thứ của nhà họ Hàn gần như đều bị vạch trần dưới mắt ông ta, nếu như ông ta thật sự tiêu diệt nhà họ Hàn, vậy chỉ có thể nói rằng: chết chắc!

Tuyệt vọng.

Hàn Vân Sơn hoàn toàn tuyệt vọng.

Còn cháu nội ông ta, Hàn Tùng, đã sợ hãi đến cực độ rồi, hắn quỳ mọp dưới đất không dám cất đầu lên.

“A…”

Trần Đức ngoái đầu nhìn lại, thấy hai người nọ, chợt bật ra một tiếng cười khẩy, đây chính là hiệu quả mà anh cần, phải khiến cho người nhà họ Hàn tự trải nghiệm cái gọi là tuyệt vọng, bất lực và sợ hãi.

Một khi đã dám ra tay với người nhà, bạn bè, và cả người đàn bà của anh, chỉ có một thứ giác ngộ sau cùng là cái chết, không chỉ phải chết, mà còn phải mang theo sự sợ hãi tột bậc bước về phía cái chết!

“Cậu Trần!’

Đột nhiên Hàn Vân Sơn bật dậy, lao đến chỗ Trần Đức, quăng mình xuống nghe phịch một tiếng, quỳ trước mặt anh, cái đầu già nua gắng sức đập binh binh xuống sàn, giọng nói run rẩy, khổ sở cầu xin:

“Cậu Trần, cậu Trần, tôi sai rồi, tôi có mắt như mù, tôi không bằng heo chó, dám chọc giận cậu, van xin cậu hãy tha cho tôi, tha cho nhà họ Hàn, van xin cậu mà, có được hay không?”, Hàn Vân Sơn rối bời, không ngừng đập đầu xuống đất, trán ông ta nhanh chóng tóe máu, có thể thấy ông ta dùng sức mạnh đến cỡ nào, nặng đến cỡ nào.

“Binh!”

“Binh!”

“Binh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.