Chương 405
Hắn ta muốn tiếp tục chờ, chờ Hàn Nhất và Hàn Nhị cách Tống Ngữ Yên xa hơn một chút, chờ xác suất lên đến trăm phần trăm, phải chắc chắn hoàn toàn anh mới ra tay!
Chưa đến nửa phút.
Hàn Nhất và Hàn Nhị đã đi tới bên cạnh Trần Đức.
“Chống lại cậu ấm nhà họ Hàn thì mày chỉ có một con đường chết”, Hàn Nhất hờ hững nói: “Đáng tiếc, võ giả còn trẻ như thế, tương lai nhất định sẽ làm được nhiều việc”.
“Tiếc là mày không còn tương lai nữa”, Hàn Nhị thản nhiên bổ sung thêm.
Một giây sau đó.
Hai người chợt ra tay.
Thanh đao sáng loáng lướt qua không khí, tạo thành tiếng vù vù xé không gian!
Mắt thấy đao sắp tới gần hai chân Trần Đức!
Thì đúng lúc này!
Vẻ mặt Trần Đức bỗng hiện lên một nụ cười tươi tắn.
Quỷ dị, đáng sợ, nụ cười khiến con người ta không rét vẫn run!
Khi lưỡi dao sắp đụng vào anh.
Chỉ trong nháy mắt, anh đột nhiên di chuyển!
Như mãnh hổ xuống núi!
Lao ra ngoài trong nháy mắt.
Tốc độ nhanh đến khó tin, nhanh đến mức con người ta không thể thấy rõ!
Dường như mắt thường không thể nhìn thấy được!
Với tốc độ đó, không có bất kỳ kẻ nào kịp phản ứng.
Anh trực tiếp…
Nhanh chóng nhắm về phía Hàn Thái!
Khoảnh khắc đó.
Sắc mặt Hàn Thái chợt thay đổi, trở nên tái nhợt, méo mó, thiếu đi màu máu, trực giác nói cho hắn ta biết mình gặp nguy hiểm nên giơ con dao trong tay theo bản năng, đâm về phía cổ Tống Ngữ Yên.
Tiếc là.
Trễ!
Tất cả đã quá trễ!
Chỉ trong chưa đến một phần mười hơi thở, mặt Trần Đức đã xuất hiện trước mặt hắn ta, rất gần, rất gần, cách hắn ta chưa đến nửa mét!
Lưỡi dao kia đang cách Tống Ngữ Yên rất gần, Trần Đức ôm lấy eo cô ấy, nhẹ nhàng xoay tròn, con dao lướt qua cổ họng cô ấy với khoảng cách chưa đến một centimet, nguy hiểm đến mức không thể nguy hiểm hơn!
Mặt Tống Ngữ Yên trắng bệch!
Tim đập cực nhanh.
Cứ tưởng lần này mình sẽ chết rồi.
Cô ấy kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Đức, hoảng hốt tột độ.