Chương 382
Điện thoại bên kia truyền đến giọng hai người đang nói chuyện, tiếp đó, một giọng nói ảm đạm từ bên kia vang lên: “Trần Đức, Trần Bát Hoang, đúng không?”
“Là tôi, anh là…”
“Trần Bát Hoang, mày giỏi lắm, là mày đã phế đi đôi chân của Hàn Tùng, còn đe dọa diệt cả nhà họ Hàn đúng không?”, điện thoại bên kia vang lên một giọng nói u ám.
“Đúng!”
Trần Đức nói: “Thế nên?”
“Ha ha, Trần Bát Hoang, tao không biết ai cho mày lá gan và dũng khí, dám nói ra những điều như vậy, có điều, nếu đã nói ra, thì mày phải trả giá…”
“Bây giờ, người anh em Đàm Thu của mày đang ở trong tay tao, theo như thông tin tao điều tra được, hai đứa mày có quan hệ rất tốt, đúng không? Anh em mày giờ giống như một con chó chết, bị tao treo lên cột của đền Thiên Ẩn trên núi Thiết Mãnh”.
Trái tim Trần Đức thắt lại, một cỗ tức giận bùng cháy tự tận đáy lòng, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Anh muốn như thế nào?”
“Tao không muốn thế nào cả, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột với mày thôi, Đàm Thu là người đầu tiên tao động tới, người thứ hai là cô ả tên Hạ Thiên Tuyết, người thứ ba là em gái Tử Hàm của mày”.
“Luật chơi rất đơn giản, từ chỗ mày đến đền mất nửa tiếng đúng không? Tao cho mày 15 phút, 15 phút sau nếu mày không đến được đây, Đàm Thu sẽ chết”.
“Mà tao, trong vòng 15 phút này sẽ bắt ả Hạ Thiên Tuyết kia, cũng sẽ cho mày thời gian và địa điểm, đợi mày đến cứu…”
“Đồng thời, còn có em gái dễ thương của mày nữa”.
“Chậc chậc, tao thấy trò này khá vui đấy, rất thú vị, có tính thử thách, thế nào? Mày có hứng tham gia không?”, người đàn ông đó dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Hình như mày không có lựa chọn thì phải, bắt buộc phải tham gia, trừ khi mày không quan tâm đến anh em và phụ nữ của mình”.
Trần Đức rơi vào trầm mặc.
Sự im lặng chết chóc.
Tử Hàm, Đàm Thu, Hạ Thiên Tuyết.
Ở một khía cạnh nào đó, ba người này, đại diện cho tình thân, tình bạn và tình yêu của anh.
Ý đồ giết người này, phải nói người đối diện thật sự rất thông minh, đã nắm rõ điểm yếu của Trần Đức, trong trò mèo vờn chuột này, anh thật sự không có sự lựa chọn nào khác, dù thế nào thì anh cũng phải tham gia.
“Có phải mày đang rất phẫn nộ, rất tức giận không? Ha ha!”, điện thoại bên kia, người đàn ông ngạo nghễ nói: “Tao chính là thích nhìn bộ dạng lũ kiến hôi chúng mày ghét tao, nhưng lại không làm gì được tao cả”.
“Trần Bát Hoang, chẳng phải mày rất giỏi sao? Còn muốn hủy diệt nhà họ Hàn, ha ha… đến đây, để tao xem mày lợi hại đến mức nào, lấy gì để đối phó với nhà họ Hàn tao”.
“Ồ, nhân tiện, tốt nhất mày không nên gọi cảnh sát, kinh động đến lũ đó, có lẽ sẽ cứu được em gái và người yêu mày, nhưng mạng của anh em mày thì không chắc đã giữ được…”
“Trò chơi bây giờ bắt đầu, anh em mày, đợi mày ở đền Thiên Ẩn, Trần Bát Hoang, nhớ lấy tên của tao, tao tên là Hàn Thái, là khắc tinh của mày, là Hàn Thái sẽ chơi đùa mày trong lòng bàn tay”.