Chương 379
Tiếng hét này làm cho Trần Đức sợ hãi, nhanh chóng mặc quần áo vào, Diêm Thanh Nhã vô thức quay người đứng trước mặt Trần Đức. Chỉ thấy Diêm Mộng đang đi về phía này, đứng ở cửa.
“Mộng Mộng, có chuyện gì?”, Diêm Thanh Nhã hỏi với vẻ xấu hổ.
“Máy sấy tóc để ở đâu vậy?”, Diêm Mộng nói, không để ý đến sự kì lạ của hai người: “Sao con tìm mãi không thấy”.
“Ở phòng khách, trong tủ TV phía bên trái”.
“Ồ”, Diêm Mộng nói: “Đúng rồi, mẹ, lát con đi KTV cùng bạn học nhé”.
“Được, mẹ biết rồi, đi sớm về sớm, chú ý an toàn”.
“Vâng ạ”.
“…”
Diêm Mộng xoay người rời đi, không lâu sau có tiếng đóng cửa, Diêm Thanh Nhã có chút xấu hổ: “Xấu hổ quá, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi”.
“Chúng ta tiếp tục”.
Trần Đức vẫn chưa kịp nói gì, Diêm Thanh Nhã đã cười nhẹ nhàng và đến gần Trần Đức, cảm giác an toàn do người nào đó mang lại khiến tim cô đập loạn.
Có lẽ chưa từng có trải nghiệm đó trước đây, mặt Diêm Thanh Nhã nóng bừng, đỏ ửng, tim đập càng ngày càng nhanh, căng thẳng tột độ.
Tuy nhiên, theo thời gian, sự căng thẳng dần trở nên tự nhiên hơn.
Trong căn bếp nhỏ, mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước, những âm thanh ngân nga như bản nhạc hay, nối tiếp với những độ cao khác nhau, hấp dẫn khác lạ.
Toàn bộ phần biểu diễn kéo dài hơn một giờ đồng hồ.
Sau khi trải qua chuyện này, Diêm Thanh Nhã dường như trở nên trẻ hơn, xinh đẹp hơn, cô càng ngày càng thích người đàn ông trước mặt này, trong một tiếng này, anh đã mang đến cho cô rất nhiều bất ngờ và vui vẻ.
“Bát Hoang, bữa ăn đêm tối nay, có ngon không?”, Diêm Thanh Nhã thì thầm vào tai Trần Đức.
Trần Đức chỉ muốn ăn một bữa khuya đơn giản.
Ai mà ngờ.
Bữa ăn đêm này lại biến thành ‘đêm xuân’.
Anh cũng rất bất lực, sự chủ động của Diêm Thanh Nhã thật sự nằm ngoài dự liệu.
Chẳng lẽ đây là nỗi khổ của trai đẹp sao?
Trần Đức đứng bên cửa sổ, châm một điếu thuốc hút, hít một hơi dài rồi thở ra, khói tạo thành vòng tròn rồi tan vào không khí.
“Chị Diêm, bất kể thế nào, sau này chị cũng là người phụ nữ của Trần Bát Hoang tôi, có gì khó khăn, chị cứ tìm tôi”.
“Yên tâm. Tôi nhất định sẽ thường xuyên tìm cậu”, Diêm Thanh Nhã ôm lấy eo Trần Đức, hà hơi vào bên tai anh nói: “Bát Hoang, tôi hi vọng cậu có thể thường xuyên chủ động tìm người ta ăn đêm”.
“Ừm…”
Trần Đức nhìn cảnh sắc bên ngoài nói: “Chị làm việc đi, tôi phải về nhà ngủ một giấc”.
“Tôi tiễn cậu”.
“Ừm”.