Bát Gia Tái Thế

Chương 376




Chương 376

Dưới sự chỉ huy của Triệu Thâm, mọi người bắt đầu thu dọn tàn cuộc.

Đợi Triệu Thâm ngoảnh lại mới phát hiện đại ca lớn đã rời đi từ lúc nào.

Trần Đức đương nhiên sẽ không trở lại nhà của Liễu Như Nguyệt với một thân nặng mùi máu tanh này mà quay lại nhà riêng tắm rửa sạch sẽ.

Ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên tay Trần Đức đang cầm tấm bản đồ máu mà Trương Phàm để lại mà ngẩn ngơ.

Vừa nhìn chằm chằm vào bản đồ máu, anh vừa lẩm bẩm:

“Các anh em, hiện tại tôi đã diệt trừ đi di chứng, sự phô trương của ngày hôm nay chỉ là bắt đầu, tôi sẽ khiến kẻ hại chết mọi người phải chú ý tới sự tồn tại của tôi, phải tới tìm tôi”.

“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ phải khiến chúng trả giá đắt, nợ máu phải trả bằng máu!”

Trong đầu Trần Đức hiện lên hình ảnh của các anh em ngày xưa, còn có bóng dáng của người phụ nữ đó, sắc mặt của anh có chút tái nhợt, nơi sâu thẳm nội tâm quặn thắt từng cơn đau.

Anh vẫn nhớ những gì người đứng đầu gia tộc ở nước ngoài nói lại với mình trước khi chết.

Người mà những kẻ đó muốn giết không phải là anh em gắn bó với anh, cũng không phải là người vợ thân yêu của anh!

Mà là anh!

Miễn là anh phách lối xuất hiện trong tầm mắt quần chúng.

Trần Đức tin rằng, những kẻ đó nhất định sẽ tự tìm tới cửa!

Anh không biết kẻ đứng phía sau màn vì sao lại muốn giết mình, nhưng bất luận vì lý do gì, chỉ cần bọn chúng dám tới, Trần Đức liền sẽ khiến chúng chết không có chỗ chôn.

Các anh em, còn có người phụ nữ phải chôn theo đó của anh!

“Cốc cốc cốc”.

“Bát Hoang, anh có ở nhà không?”

Từ ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa, theo đó giọng nói của một người phụ nữ cũng vang lên.

Trần Đức vội vàng thu lại bản đồ máu, mặc thêm quần áo rồi mở cửa: “Chị dâu?”

Đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính là người đẹp chủ nhà, Diêm Thanh Nhã.

Diêm Thanh Nhã lúc nào cũng khoác trên người bộ đồ mặc ở nhà trang nhã, một chiếc váy hồng phấn nhạt, cùng đôi dép xăng đan hơi toát lên nét lười biếng, vóc dáng cô ta đầy đặn, cặp đùi thon thả, trên chiếc cổ ngọc thơm ngát là chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh.

Cô ta sở hữu nước da hồng hào, gương mặt căng bóng khỏe khoắn, rõ ràng đã ngoài tứ tuần nhưng trông cô ta như chỉ vừa qua ba mươi, so với những người phụ nữ ngoài hai mươi kia, cô ta không chỉ có dáng người cùng dung mạo đẹp hơn mà cả sự quyến rũ chỉ những người phụ nữ ở độ tuổi như cô ta mới có.

Nhìn vẻ ngoài của cô ta, sau khi không có sự hiện diện của tên đàn ông kia, dường như những ngày tháng trôi qua còn khá thoải mái.

“Còn gọi tôi là chị dâu?”, Diêm Thanh Nhã trợn trắng mắt nhìn Trần Đức.

“Ồ…”, Trần Đức khẽ tỏ ra hối lỗi: “Thực xin lỗi, chị Thanh Nhã”.

“Cũng đừng kêu tôi là chị, để tôi nghĩ xem, hay là gọi tôi là dì Diêm, thế nào?”, Diêm Thanh Nhã cười trong veo đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.