Chương 357
“Anh Thâm?”, Liễu Thế Hải cảm thấy không thể giải thích được, không biết ông chủ này bị làm sao, thận trọng nói: “Anh không sao chứ?”
Anh Thâm không những choáng váng mà trên trán mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng.
Giống như đang ngồi trên thảm đầy kim.
Vị đại ca lớn trước mắt, hắn ta nào có tư cách để ngồi chứ? Ngay lập tức, hắn ta vội vàng dứng dậy, đang định nói gì đó thì Thân Tú Thanh đã đổ thêm dầu vào lửa nói: “Anh Thâm, chính là hắn ta đã đánh tôi, nhanh giúp tôi báo thù, giết chết thằng chó này đi”.
Trần Đức đứng đó với ánh mắt kì quái, anh cũng nhận ra anh Thâm, cái người gọi là anh Thâm này, không phải chỉ là một tên tiểu đệ đứng sau Phì Tứ ngày đó hay sao? Thậm chí còn không có tư cách để nói chuyện với anh.
Không ngờ ở đây lại được người ta gọi một tiếng anh.
Anh có chút buồn cười.
Về phần Liễu Như Nguyệt, cô ấy càng căng thẳng hơn, nắm tay đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu tạp chủng, đây là Anh Thâm của bọn tao, sao nào, sợ rồi chứ gì?”, Thân Tú Thanh thấy Trần Đức không nói gì, vẻ mặt kì quái, còn cho rằng anh đang sợ hãi, cô ta đắc ý nói: “Lông còn chưa mọc đủ mà đám đi quản chuyện nhà người khác, con mẹ nó đúng là thứ không biết điều!”
“Anh Thâm!”, Liễu Thế Hải cũng nói: “Thằng ranh này ngăn cản con gái tôi bán cho anh, liên quan mẹ gì đến nó chứ, Anh Thâm, nhanh giết chết thằng chó này đi”.
“Tiểu tạp chủng?”
“Thằng chó chết?”
“Bà mẹ nó, này thì tạp chủng này!”
Đột nhiên, Anh Thâm giơ chân đá vào bụng Thân Tú Thanh, tiếp đó, hắn ta nhặt cái gạt tàn thuốc trên bàn trà đập vào đầu Liễu Thế Hải và gầm lên: “Đồ chết tiệt, muốn chết phải không, ông đây đưa chúng mày đi một đoạn!”
Liễu Thế Hải, Thân Tú Thanh hai người sững sờ.
Cái quái gì thế?
Đánh nhầm người rồi à?
Tại sao đột nhiên tấn công hai người bọn họ?
“Anh Thâm…”, Thân Tú Thanh đáng thương nhìn về phía Anh Thâm.
“Anh Thâm, anh đánh chúng tôi làm gì?”, Liễu Thế Hải vẻ mặt đau đớn, đầu chảy máu nhuộm ướt tóc, màu đỏ tươi chói mắt.
Hai tên đàn em của Anh Thâm và Liễu Như Nguyệt cũng có chút bất ngờ và ngạc nhiên.
Đây là đang phát điên, tự đánh người của mình à?
Chỉ có trong lòng Anh Thâm sáng như gương, nhìn thì có vẻ bình lặng nhưng thực chất hiện tại hắn ta cực kỳ sợ hãi.
Vị trước mặt này là đại ca lớn của hắn ta đấy.
Thân Tú Thanh và Liễu Như Nguyệt hai con lợn ngu ngốc này dám đắc tội Trần Đức, đây đúng là tự mình tìm cái chết mà.
Anh Thâm run bần bật, thận trong đến trước mặt Trần Đức, vẻ mặt sợ hãi, sau đó trịnh trọng cúi gập đầu 90 độ nói: “Em là Triệu Thâm, xin chào đại ca lớn!”
Đại ca lớn!
Ba chữ này, tràn ngập vẻ kính sợ và trang trọng.