Chương 352
Liễu Như Nguyệt cắn chặt răng, hai hàng lệ chảy dài, cô ấy không né tránh, kiên cường chờ đợi cái tát kia giáng xuống.
Khuôn mặt của Thân Tú Thanh lóe lên một vẻ đắc ý.
Hừ, ranh con, đấu với tôi.
Xem bố cô có đánh chết cô không.
Ngay khi tay của Liễu Thế Hải sắp chạm vào mặt Liễu Như Nguyệt, đột nhiên một bàn tay khác xuất hiện, kẹp chặt lấy tay của ông ta.
Ngay lập tức.
Liễu Thế Hải giật mình, nghiêng đầu nhìn Trần Đức đang đứng bên cạnh Liễu Như Nguyệt: “Này nhóc, đây là chuyện của gia đình bọn tao, tốt nhất là mày đừng xen vào”.
Trần Đức không đáp.
Dùng hành động trả lời Liễu Thế Hải.
Lòng bàn tay, dần dần dùng lực!
“Aaa!”
Đột nhiên, một sức mạnh cực lớn ập đến, Liễu Thế Hải chỉ cảm thấy cánh tay như bị kìm sắt kẹp chặt, cơn đau dữ dội khiến ông ta nhịn không được hét lên một tiếng.
Sau đó…
Trần Đức chỉ hất một cái đã có thể dễ dàng đẩy ngã ông ta.
“Mày là ai?!”, Liễu Thế Hải nắm chặt cổ tay, bộ dạng hung dữ nhìn Trần Đức, cho dù anh đã buông tay ông ta ra nhưng cổ tay ông ta vẫn rất đau.
“Tôi là ai ông không cần biết, ông chỉ cần biết có tôi ở đây thì không đến lượt ông ra vẻ”, ánh mắt Trần Đức rất bình tĩnh, như thể anh vừa làm một chuyện quá mức bình thường.
Liễu Như Nguyệt nhìn Trần Đức đầy cảm kích, nói: “Tôi đã nói rồi, anh ấy là phụ huynh của học sinh tôi”.
“Hừ, ai mà tin được?”, Thân Tú Thanh đỡ Liễu Thế Hải đứng dậy, nói mấy lời kỳ quặc: “Tôi thấy tên này là người tình nhỏ của cô đúng không? Tằng tịu với phụ huynh của học sinh, Liễu Như Nguyệt, cô được phết nhỉ, có điều mắt nhìn của cô chả ra làm sao cả, nhiều phụ huynh có tiền lại không tìm, đi tìm một tên nghèo…”
“Bốp!”
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên bị tát vào mặt, cái tát đó khiến cô ta ngồi sụp xuống ghế sô pha, nửa khuôn mặt đỏ bừng, dấu năm ngón tay sáng rực đến chói mắt.
Liễu Thế Hải nhất thời ngẩn người.
Liễu Như Nguyệt trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.
Anh trai của Tử Hàm, dữ dội đến vậy sao?
Một lời không hợp liền đánh người…
Hình như… có vẻ rất là hả giận!
Thân Tú Thanh che mặt, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Trần Đức: “Anh… anh dám đánh tôi?”
“Đánh cô có vấn đề gì sao?”
Trần Đức tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Thân Tú Thanh: “Đánh cô một tát thì hả giận một chút, đánh cô liên tục thì có thể cực kỳ hả giận”.
“Bốp!”
Nói đến đó, Trần Đức lại giơ tay lên, tát cô ta thêm một tát, tiếp đó đổi tay lại là một tát khác.