Chương 346
Vừa đến cầu Thiên Hương, Trần Đức chợt thấy một người phụ nữ hình như đã uống say, lảo đảo bước đến cạnh cầu, rồi không ngờ lại nhảy xuống.
“Đù!”
Trần Đức giật mình, không ngờ Liễu Như Nguyệt lại nhảy xuống sông, nhìn quanh không có ai, bấy giờ anh mới giậm chân một cái, cả người như có khinh công, mỗi bước chân đã bay ra 4 5m, ba bước đã tới cạnh bờ sông, rồi cũng nhảy xuống.
Chẳng mấy chốc, anh lại trồi lên mặt nước, Liễu Như Nguyệt thì bị anh ôm vào trong ngực.
“Mạng của cô cũng lớn lắm đó”.
Trần Đức cạn lời, nếu tối nay không có được toàn bộ truyền thừa của Âm Dương Kinh thì anh quả thật chẳng thể vớt cô ấy lên nhanh như vậy.
Tối nay, Liễu Như Nguyệt mặc một chiếc váy dạ hội ôm sát lấy dáng người đẫy đà khác xa với bộ đồ giáo viên nghiêm túc cứng ngắc của ngày xưa, lộ ra làn da trắng nõn mịn màn, gương mặt xinh đẹp kết hợp với bộ quần áo kia khiến cô ấy trông hết sức quyến rũ.
Đôi chân thẳng tắp thon dài như lóe sáng dưới ánh đèn đường, bên dưới là một đôi giày cao gót khiến cô ấy trông cực kỳ tao nhã.
Vì mới nổi lên từ dưới sông nên mái tóc đen tuyền và cả người đều ướt đẫm, quần áo dán sát vào cơ thể, trông như một người đẹp đang ngủ.
Liễu Như Nguyệt uống nhiều nước quá nên đã ngất xỉu, trước mắt phải cứu cô ấy tỉnh lại đã. Anh ôm Liễu Như Nguyệt đi đến một khách sạn, trên đường bị vô số ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào.
“Đù, thằng nhóc kia may vậy, nhặt được một mỹ nhân xinh thế luôn!”
“Sao tôi lại không gặp được gái xinh như vậy chứ?”
“Xinh ghê, không biết con gái nhà ai, lại sắp bị chà đạp rồi”.
Trần Đức rất thính nên đương nhiên có thể nghe thấy những tiếng bàn tán ấy. Anh bước nhanh hơn, tìm một khách sạn gần đó đi vào: “Đặt cho tôi một phòng”.
Nhân viên phục vụ trước quầy lộ ra vẻ tôi hiểu được, nhanh nhẹn thuê cho anh một phòng, rồi nói: “Người anh em, có muốn chút gì khác nữa không?”
“Khác?”
“Ừm… anh trai, có muốn cái đó không…”, nhân viên phục vụ chỉ vào một loạt đồ dùng phục vụ cho việc ấy trên giá nói: “Hôm nay giảm giá, anh…”
“Cút!”
Anh ta chưa nói xong, Trần Đức đã cầm lấy thẻ, xoay người bước đi.
“Hừ…”, nhân viên phục vụ nhìn bóng lưng anh, khinh bỉ nói: “Giả vờ cái gì chứ, ai không biết là nhặt được phụ nữ?”
Cả dãy phố Thiên Hương này, hai bên bờ sông đều có đủ loại quán bar, tối nào cũng có không biết bao nhiêu phụ nữ uống say nằm trên đường. Họ có khi là giả vờ say, có khi là say thật. Tóm lại, một khi nằm xuống sẽ có đàn ông đưa các cô đến khách sạn ngủ một đêm.
Đêm nào nhân viên phục vụ cũng có thể gặp được người như vậy, mà người không mua chút đồ như Trần Đức lại cực kỳ kiếm thấy.
Trong phòng, Trần Đức thả Liễu Như Nguyệt xuống, cầm lấy tay cô ấy, vận chuyển khí vào người. Sau đó, Liễu Như Nguyệt lập tức ói ra.
Cũng không biết cô ấy đã uống bao nhiêu rượu, ói ra toàn là mùi rượu.