Bát Gia Tái Thế

Chương 344




Chương 344

“Ầm!”

Trong đầu Trần Đức đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, như có thứ gì đó nổ tung, trong phút chốc, một luồng thông tin cực kỳ phức tạp, giống như lũ lớn, tựa như dã thú, tràn vào ý thức của Trần Đức .

“Đây là…”

Trần Đức mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều thay đổi, trước mặt là những cuốn sách xếp chồng lên nhau, tiện tay cầm lên một cuốn, anh liền chìm đắm vào đó.

Thông tin trong những cuốn sách này vô cùng phức tạp, so với những điều Sửu gia đã dạy Trần Đức thực sự chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Có một số nội dung trong cuốn sách này, anh chưa bao giờ nghe nói đến, chưa bao giờ nhìn thấy…

Trong đó, còn ghi rõ những y thuật kỳ môn, kiến thức phong thủy, và các phương pháp bói toán thực thụ!

Hết cuốn này đến cuốn khác, Trần Đức không ngừng tiếp thu những kiến thức đó, quên cả thời gian.

Có vẻ như một năm đã trôi qua, hình như lại mười năm, Trần Đức từ từ đọc hết tất cả các cuốn sách, tổng cộng hơn một nghìn cuốn.

Khi anh đọc xong cuốn cuối cùng…

Bỗng, một tiếng nổ vang lên, căn phòng này đang đè ép về phía anh.

Thật mạnh.

Trần Đức giật mình, trước mặt đã khôi phục như thường, giờ đã 7 tiếng từ khi anh về nhà và cũng là 3 giờ sáng. Mọi thứ ban nãy chỉ như một giấc mơ. Nhưng, Trần Đức dám chắc đó không phải mơ, mà là thật!

Giờ phút này, trong đầu anh không những có thêm rất nhiều tri thức mà trong người còn có sức mạnh vô cùng vô tận. Luồng “Khí” vốn không thể sử dụng trong người cũng có thể di chuyển theo suy nghĩ của anh.

“Không ngờ, trên đời này lại có tu hành thật”, Trần Đức thầm cảm thán, trong hơn một ngàn quyển sách kia có một quyền là về tu hành.

Giờ anh đang ở vận khí – cảnh giới thứ hai của tu hành.

“Chẳng trách Sửu gia thường nói y thuật Kỳ Môn, lại rất hiếm khi truyền cho mình. Hóa ra, y thuật ấy đều giấu trong Âm Dương Kinh”, cuối cùng Trần Đức cũng hiểu được sao Sửu gia lại không truyền y thuật Kỳ Môn cực kỳ lợi hại cho anh.

Đơn giản là vì ông ta không biết, có biết cũng chỉ biết sơ sơ.

Y thuật Kỳ Môn chân chính phải luyện hết Âm Dương Kinh mới có thể hiểu được sự ảo diệu của nó, mà Sửu gia chỉ là dựa vào Âm Dương Kinh kết hợp với y thuật của mình rồi rút ra được một số dẫn dắt và bí thuật.

“Nếu đã đến, sao không vào?”

Trần Đức hoàn hồn lại, nhìn về phía cửa, mở miệng nói: “Bên ngoài gió lớn lắm, đừng để bị cảm”.

Anh nhàn nhạt nói xong câu đó, nhưng cũng không đi mở cửa, mà bước đến trước bàn ăn, rót một ly nước ấm.

Cùng lúc đó, một bóng người trùm kín mít bằng áo đen, chỉ chừa một đôi mắt bước từ ngoài cửa vào.

“Uống nước không?”, Trần Đức híp mắt, nhìn đối phương hỏi.

Anh đã từng gặp người này, cô là người phụ nữ đã ra tay giúp đỡ Tống Thiên Vũ vào đêm hôm đó.

“Không cần”, dưới lớp áo đen truyền ra một giọng nữ khàn khàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.