Chương 333
“Vèo!”
Nắm tay kéo theo một tiếng gió rít chói tai, thể hiện sức mạnh cực kỳ khủng bố.
Có điều, đúng lúc này, Trần Đức cũng giơ tay lên, không chút e ngại, đấm thẳng ra một quyền chống lại một quyền của ông ta.
Sau đó, hai nắm tay đấm thẳng vào nhau.
“Bốp!”
“Rắc!”
Tiếng va chạm và gãy xương đồng loạt vang lên.
Sự chênh lệch của cả hai là quá lớn. Ngay khi nắm tay của hai người đấm vào nhau, có thể thấy được năm ngón tay của chú Cung đã vặn vẹo, gãy. Cả bàn tay gấp thành một trăm tám mươi độ, sưng vù. Khuỷu tay và bả vai cũng bị ảnh hưởng, trực tiếp xuyên qua da thịt lòi ra ngoài.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Chú Cung không ngừng lùi lại, ông ta không có hét lên, nhưng gương mặt lại vặn vẹo y như cái bánh quai chèo.
Ông ta có thể cảm giác được xương cánh tay của mình đã bị gãy thành nhiều đoạn!
Giờ cánh tay của ông ta đã tràn đầy máu tươi, hoàn toàn bị phế! Không còn cách nào chữa được!
So với Hàn Cung Quyết cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Không thể nào, không thể nào mạnh như vậy được!”, trong lòng chú Cung hết sức rung động, thanh niên trước mặt thật sự quá mạnh.
Ban nãy, một quyền của ông ta như là đấm vào một tấm sắt, sức mạnh ẩn chứa bên trong như một con voi, con hổ, không thể suy suyển hay địch lại, cực kỳ khủng bố!
Chú Cung thật sự không tin nổi một thanh niên lại mạnh tới cỡ đó, lòng thầm sợ hãi.
Cũng không thể trách ông ta kinh ngạc như vậy, chỉ tại ông ta chưa thấy sức mạnh đáng sợ nào như thế.
Ghế bành vẫn chầm chậm đung đưa, rốt cuộc Trần Đức cũng đứng lên, đi tới trước mặt Hàn Tùng:
“Quỳ xuống, dập đầu, sau đó cút”.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Hàn Tùng, hắn im lặng, bình tĩnh lại. Sinh ra trong một gia đình giàu có, nên hắn cũng không phải một thành ngu.
Chú Cung là võ giả và là người mạnh nhất bên cạnh hắn, cũng do bố hắn dựa vào mối quan hệ, rồi còn tiêu rất nhiều tiền mới mời được.
Tuy Hàn Công Quyết chỉ là võ giả bình thường, mới tập tễnh bước vào ngưỡng cửa võ giả, nhưng đối phó với người thường thì thật sự là dư sức.
Song, hai người lại yếu ớt, không chịu nổi một đòn của thanh niên trước mặt.
Hắn không biết sao Hàn Công Quyết gãy tay, nhưng Hàn Tùng lại thấy rõ cảnh chú Cung bị đánh lùi lại, còn gãy tay, sưng vù lên, xương cốt xuyên qua da thịt đâm ra ngoài.
Đến tận giờ thì sao hắn lại không biết người này mạnh đến nhường nào? Ở trước mặt thanh niên này, hắn không có vốn liếng để mà hống hách!
“Xin hỏi tên của cậu là?”, Hàn Tùng nhịn đau, nhìn chằm chằm Trần Đức như trên mặt anh có dính gì đó, suy yếu nói: “Cậu có biết tôi là người của nhà họ Hàn không?”