Chương 313
Bọn họ chuyên bảo vệ an toàn cho ông ta và làm một số công việc trái pháp luật!
Một Diệp Khánh Ngôn mà tính thứ gì?
Sắc mặt Diệp Khánh Ngôn tái nhợt, nhìn về phía Trần Đức: “Trần Bát Hoang, ngăn… bọn họ lại”.
Trần Đức không nhúc nhích, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng của Tống Ngữ Yên ở trên lầu, cửa phòng không biết mở ra từ lúc nào.
Một cô gái lạnh lùng đang đứng trước lan can, lạnh nhạt nhìn xuống phía dưới.
“Cô chủ!”, Diệp Khánh Ngôn thấy cô ấy, không nén nổi hô lên.
Tống Ngữ Yên biến mất mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trắng bệch, trên trán toát ra vẻ mỏi mệt. Song, điều ấy cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy.
Ngày hôm nay, cô ấy đã thay một bộ đồ công sở màu trắng, áo sơ mi kết hợp với chiếc váy công sở trông vừa đơn giản, lại già giặn.
Nhìn từ phía dưới, ánh vào mắt là một đôi chân thon thả trắng nõn khiến người ta chú ý, trên bờ mông căng tròn là dáng người quyến rũ, tóc đen xõa tung bên hông, cả người trông hết sức giỏi giang.
Lúc trước, cô ấy toàn mặc đồng phục học sinh, nên cách ăn mặc ngày hôm nay khiến người ta phải đổi mới cái nhìn, kết hợp với thái độ lạnh lùng, cao quý như tiên nữ trên Thiên Đình, quả thật là nghiêng nước nghiêng thành.
Trần Đức từng gặp và ngủ với rất nhiều cô gái, nhưng vừa thấy Tống Ngữ Yên như vậy cũng hơi ngẩn ngơ.
Trong đầu anh lại hiện ra một người phụ nữ khác, từ trang phục nghề nghiệp đến vẻ mặt lạnh lùng, thật sự là quá giống! Khiến trái tim anh không khỏi nhói đau.
“Ra rồi à? Vừa hay tôi đỡ phải đi lên”, Tống Thiên Hổ cười nói: “Cháu gái, xuống đây đi, rồi ký vào bản hợp đồng này. Về sau sẽ không ai trong nhà họ Tống có thể bắt ép cháu nữa, cháu muốn làm cái gì thì làm cái đó”.
“Ngữ Yên”, Tống Thiên Long cũng nói: “Mấy ngày nay, tập đoàn Dược Thiên Vũ như rắn mất đầu, giá cổ phiếu đã rớt mười mấy tệ rồi. Bác hy vọng con có thể vì nhà họ Tống mà nghĩ lại”.
Tống Ngữ Yên lạnh lùng liếc nhìn mỗi một người trong sảnh, rồi bước từng bước một trên cầu thang hình chữ S đi xuống sảnh, giày cao gót đạp lên sàn nhà phát ra âm thanh cộp cộp.
Ánh mắt của mọi người trong sảnh đều đổ dồn lên người cô ấy.
Vừa xuống sảnh, cô ấy cũng không để ý đến Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ, mà bước tới trước mặt Trần Đức!
“Trần Bát Hoang, anh đi theo tôi”.
Cô ấy cũng không chờ Trần Đức phản ứng lại đã đi về phía cửa.
Trần Đức có hơi khó hiểu, người phụ nữ này tính làm gì đây?
“Cô Tống, xin lỗi cô, chúng tôi không thể để cô đi ra ngoài”.
Hai tên vệ sĩ của Tống Thiên Hổ lập tức che trước cửa, ngăn cô ấy lại.
“Ngữ Yên, muốn đi cũng được thôi, nhưng ký vào bản hợp đồng này đã, rồi cháu muốn đi đâu cũng chẳng ai cản”, Tống Thiên Hổ ngồi xuống sô pha, y như chủ nhà nói.
Song, Tống Ngữ Yên lại chẳng thèm để ý đến ông ta.
Cô ấy khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai tên vệ sĩ trước cửa: “Cút”.
Vẻ mặt cô ấy âm u, giọng nói lạnh lùng như băng tuyết nơi cực bắc, buốt giá tận xương.
Giờ Tống Ngữ Yên đã hoàn toàn khác với Tống Ngữ Yên của mấy hôm trước, cả người y như thay đổi thành một người khác.