Chương 298
“Cô chủ”, Diệp Khánh Ngôn sắc mặt trắng bệch: “Chủ tịch, ông ấy…”
“Bố!”
Nửa phút sau, tiếng khóc đứt ruột đứt gan truyền ra từ phòng bệnh, mọi người bên ngoài lòng trầm hẳn xuống.
Động tác tu rượu của Trần Đức cũng khựng lại, trong mắt ánh lên một tia đau thương.
Tống Thiên Vũ đi rồi.
Đi lúc tuổi còn trẻ, bảo đi là đi.
Biết được tin này, không biết có bao nhiêu người của tập đoàn Thiên Vũ chấn động.
Mới hôm trước còn cười nói, hôm sau đã đi rồi?
Người nhà, bà con của ông khi biết tin đều hoảng hốt vô cùng, quả thật không thể tin được.
Nhưng đó là sự thật.
Một vị chủ tịch tập đoàn lớn, cứ thế chết đi, điều này làm cả tập đoàn rúng động. Mọi lãnh đạo cao cấp của tập đoàn, ngoại trừ vài cá biệt, đều đến nhà họ Tống phúng viếng.
Tống Ngữ Yên như người mất hồn, cả ngày cứ đờ ra, mọi việc hậu sự đều do hai người bác đứng ra chủ trì.
Tang lễ rất long trọng, dự kiến cử hành trong bảy ngày.
Rất nhiều đại doanh nghiệp trong giới kinh doanh, bao gồm cả phụ huynh của đám Lôi Long ở Học viện thương mại có qua lại với Tống Thiên Vũ, hết thảy đều đến viếng.
Cả Lâm Dao cũng đến.
Thấy Tống Ngữ Yên thần hồn ngơ ngẩn, cô liền ở bên cạnh, giúp Tống Ngữ Yên xử lý công việc.
Tống Thiên Vũ chết rồi, Diệp Khánh Ngôn được đưa đi bệnh viện điều trị, vết thương của cô không nặng, nhưng cũng không nhẹ, tổn thương trên mặt không cách nào hồi phục, cô sẽ mang theo vết sẹo đó mãi mãi.
Trước cái chết của Tống Thiên Vũ, Trần Đức chỉ có thể bùi ngùi xúc động, tuy anh đã đoán trước sẽ có chuyện, nhưng hết lần này đến lần khác không ngờ đến sẽ là ngày ông đi du lịch.
Chỉ có thể nói rằng, Tống Thiên Vũ quá tin tưởng vào hệ thống bảo vệ hùng hậu của mình, biết rõ là chỗ kẻ thù mai phục, vậy mà vẫn đưa Tống Ngữ Yên đi.
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, Trần Đức đã từng chứng kiến nhiều người ra đi, cảm xúc cũng đã chai lì, nên không tỏ ra quá nhiều đau buồn.
Ngày thứ hai của lễ tang, anh không đến dự nữa, mà được Quan Hổ đón đến nhà họ Trương.
Trước cổng lớn biệt thự nhà họ Trương, Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc cùng với mẹ của cả hai đang quỳ gối đón Trần Đức đến.
Bước xuống từ xe thương vụ, Quan Hổ cung kính mở cửa xe giúp Trần Đức. Vừa ra khỏi xe, anh liền thấy một đám người quỳ trước cửa.
Đứng mũi chịu sào là Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc và mẹ của hai người họ cũng cùng quỳ ở cửa.
Trên tay mẹ Trương Tử Đằng còn cầm một tấm thẻ.
Nhìn thấy Trần Đức xuống xe, bà ta lập tức chào đón: “Cậu Trần, đây là thù lao mấy ngày trước của cậu, xin cậu hãy nhận lấy!”
“Không phải bà không muốn cho tôi sao?”, Trần Đức lộ vẻ châm chọc, nhớ đến dáng vẻ ngang ngược của người phụ nữ này khi cướp lấy tấm thẻ, anh bỗng cảm thấy rất buồn cười.