Bát Gia Tái Thế

Chương 297




Chương 297

“Dù sao con cũng là con gái của bà ấy, một vài thỏa thuận năm xưa sẽ mất hiệu lực nếu bố chết, có khả năng bọn họ sẽ đi tìm con”.

“Những chuyện còn lại, sau này con sẽ biết”.

Không biết có phải do cảm thấy mình không còn được bao nhiêu thời gian hay không, Tống Thiên Vũ không muốn đề cập tới chuyện quá khứ nữa, ông chỉ nói đến đây là dừng lại, không đợi Tống Ngữ Yên thắc mắc, ông nói tiếp:

“Khánh Ngôn, sau này xin giao Ngữ Yên cho cô. Cô đã bị thương vì chúng tôi, chắc chắn Ngữ Yên sẽ không bạc đãi cô đâu. Sau này nhà họ Tống là gia đình của cô, tôi sẽ nhường một phần cổ phần tập đoàn dược Thiên Vũ cho cô”.

“Chủ tịch Tống, xin cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ luôn bên cạnh giúp đỡ cô chủ”, Diệp Khánh Ngôn hai mắt đỏ hoe. Tống Thiên Vũ chưa từng đối xử tệ với cô, cô thật sự không hy vọng Tống Thiên Vũ chết đi như vậy.

“Được, được rồi…”, Tống Thiên Vũ liện tục gật đầu: “Chuyện của tập đoàn cô nắm rõ hơn ai hết, sau này, hãy chỉ dạy thật nhiều cho Ngữ Yên”.

“Còn nữa… Trần Bát Hoang… Ngữ Yên…”

“Bố ơi, con đây”.

“Trần Bát Hoang là đệ tử của đại sư, con nhất định phải chờ đợi cậu ấy, tốt nhất là làm sao để cậu ấy trở thành chồng tương lai của con”.

“Chuyện này…”, Tống Ngữ Yên ngẩn người, không ngờ đến giờ phút này rồi mà Tống Thiên Vũ còn đề cập tới.

Ngay cả Diệp Khánh Ngôn cũng hơi khựng lại.

Đệ tử của đại sư, không phải chỉ là giả thôi sao?

“Vị đại sư đó có ơn rất lớn với nhà họ Tống, bây giờ đệ tử của ông ấy còn cứu con, con nhất định phải theo đuổi cậu ta…”

Tống Ngữ Yên cau mày.

Nói thật, tuy cô không ghét Trần Đức, thế nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc lấy Trần Đức làm chồng.

“Ngữ Yên, hứa với bố đi, con hãy theo đuổi cậu ta, chấp nhận cậu ta”, chỉ có Tống Thiên Vũ mới hiểu đệ tử của đại sư có nghĩa là gì.

Trần Bát Hoang, tương lai không thể đoán định nổi.

Bây giờ trong những người ông biết, e rằng chỉ có anh mới là người thích hợp với Ngữ Yên nhất.

“Vâng… con hứa”, Tống Ngữ Yên suy nghĩ một chút, kết quả vẫn bằng lòng, cô không muốn Tống Thiên Vũ đang hấp hối mà còn thất vọng vì cô.

“Tốt rồi… những gì cần nói, bố đã nói xong… Bố muốn nghỉ ngơi một chút…”

“Bố ơi, bố nghỉ ngơi đi ạ, không sao đâu, bọn con luôn ở đây với bố”.

Tống Ngữ Yên và Diệp Khánh Ngôn lặng lẽ ngồi một bên.

Cuối cùng Tống Thiên Vũ đưa mắt nhìn Tống Ngữ Yên, trong đôi mắt tràn ngập không nỡ.

Cố nén đau đớn trong lòng, rốt cuộc cũng nhắm mắt lại.

Một phút đồng hồ, Tống Thiên Vũ không nhúc nhích.

Năm phút…

Vẫn không nhúc nhích.

Tám phút trôi qua, Diệp Khánh Ngôn đột nhiên phát hiện mặt nạ dưỡng khí không có không khí lưu thông, lập tức ý thức được sự tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.