Bát Gia Tái Thế

Chương 274




Chương 274

Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, cho nên Trần Đức sẽ không đến biệt thự của Tống Ngữ Yên mà bảo Miêu Tiểu Thanh đưa anh trở lại căn nhà mà anh đã thuê.

“Tiểu Thanh, lần sau gặp nhé”, Trần Đức xuống xe, mỉm cười chào tạm biệt Miêu Tiểu Thanh rồi quay người rời đi.

“Trần Đức”.

Nhìn thấy bóng lưng Trần Đức rời đi, Miêu Tiểu Thanh không khỏi hét lên một tiếng, Trần Đức dừng lại: “Còn có chuyện gì sao?”

Miêu Tiểu Thanh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra.

Cô thích Trần Đức, nhưng ai biết được nhiều năm không gặp như vậy, anh đã có bạn gái hay chưa?

Ví dụ là cô gái giàu có đã đứng chắn trước mặt anh ngày hôm nay?

“Không có gì, sau này liên lạc nhiều hơn nhé”.

“Tất nhiên rồi”.

Trần Đức mỉm cười đồng ý, lúc này Miêu Tiểu Thanh mới lái xe rời đi.

Nhìn bóng dáng chiếc xe khuất dần, Trần Đức quay người đi về phía nơi ở của mình, vừa đến tầng trệt đã nhìn thấy một chiếc Land Rover biển số màu trắng đậu ở một bãi đất trống cách đó không xa.

Phía trước chiếc Land Rover có một người đàn ông trung niên ăn mặc khá lôi thôi, nhưng dáng đứng thẳng tắp.

Hình Tông Đài!

Trần Đức không ngờ ông sẽ đến tìm mình.

“Hoang gia!”

Nhìn thấy Trần Đức, sắc mặt Hình Tông Đài trở nên phấn khích, vội vàng lên tiếng chào hỏi: “Hoang gia, cuối cùng cậu cũng về rồi”.

“Muộn như vậy rồi ông còn đến tìm tôi?”

Trần Đức không ngạc nhiên khi thấy Hình Tông Đài có thể tìm được nơi này, năm đó khi ông đến nhà giam làm quản giáo, hoàn toàn là uổng phí nhân tài, với quân hàm của ông thì cấp bậc hiện tại chắc chắn không nhỏ.

Dựa vào cấp bậc của Hình Tông Đài cộng thêm việc ông vẫn luôn chú ý đến Trần Đức thì chuyện biết được nơi ở của anh không khó chút nào.

Điều duy nhất khiến Trần Đức ngạc nhiên là muộn như vậy rồi ông vẫn đến đây.

“Lần này đến tìm cậu là vì có một số thứ muốn đưa cho cậu”, Hình Tông Đài tự tay lấy một chiếc hộp gỗ màu đen từ trong cốp xe ra: “Những thứ này đều do tên điên kia để lại trong nhà giam, ông ta bảo tôi nhất định phải đưa cho cậu”.

Tên điên mà Hình Tông Đài nhắc đến chính là Sửu gia. Trước mặt Trần Đức, Sửu gia rất bình thường nhưng trong mắt người khác, ông ta là một kẻ điên điên khùng khùng, thường làm những chuyện mà người bình thường không thể hiểu được.

Trái tim Trần Đức khẽ lay động, lúc trước Sửu gia có nói muốn đưa một vài thứ cho anh, nhưng vì đồ của ông ta vẫn luôn được người trong nhà giam bảo quản, nên mãi vẫn chưa đến tay Trần Đức.

Nhìn thấy những thứ này, Trần Đức liền biết rằng Sửu gia đã ra đi.

Nếu như ông ta vẫn còn sống thì theo quy định những thứ này không được phép mang ra ngoài, càng không thể xuất hiện ở đây.

“Ông ấy… đã đi rồi sao?”, Trần Đức hỏi với tâm trạng nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.